Người dân thị trấn An Sừng đều không sao, đúng là trong cái rủi có cái may.
Chỉ tiếc là các nghị viên vẫn bác bỏ ý kiến xây dựng lại, những quân nhân từ cứ điểm quân đội phía Tây cũng rút lui, chính phủ cũng hỗ trợ người dân trong việc di chuyển đến chỗ mới.
Mạc Phàm cũng hiểu được mồ hôi sương máu mà những quân nhân ở đây phải bỏ ra, nhưng quyết định cũng có chỗ hợp lý. Bạo bụi châu chấu ma đã vượt qua sự hiểu biết của mọi người, bọn chúng khác so với những yêu ma có quy tắc riêng, có để lại dấu vết khác để dễ lần theo. Bọn chúng đang phát triển cùng con người, cũng không biết trong số bọn chúng có một lãnh đạo có trí tuệ cao như nào. Nếu yêu ma nào cũng tìm kiếm cuộc sống mới từ cái chết thì không biết loài người đã bị diệt bao nhiêu lần rồi, suy cho cùng thì những người tự cho mình là thông minh thường giậm chân tại chỗ, không phát triển hơn.
Mọi người đã di cư đến một nơi nào đó, nhưng Mạc Phàm không quan tâm tới vấn đề này, tin rằng với những quân nhân như tham mưu Chước thì người dân của thị trấn An Sừng sẽ được bảo vệ tốt nhất.
Mạc Phàm không lấy đại địa chi nhị làm của riêng, Mạc Phàm đưa lại cho tham mưu Chước. Không thể ở trước mặt một người không ích kỷ như vậy thì Mạc Phàm không thể tham lam được. Nhưng trong việc này cũng phát sinh một vấn đề làm Mạc Phàm không thể khống chế, đó là năng lượng mà Thạch Thiên Thọ dùng mạng sống của người khác để bổ sung đã bị Ngưng Tụ Tà Châu hút hết.
Có vẻ như Ngưng Tụ Tà Châu thích những nguồn năng lượng không đúng đắn. Mạc Phàm muốn ngăn mà cũng không được, cũng may là tham mưu Chước thấy nguồn năng lượng này không rõ ràng, lại còn oán niệm quá sâu, cô ấy sẽ nghĩ biện pháp khác để khôi phục năng lượng của đại địa chi nhị.
Ngưng Tụ Tà Châu phục hồi được 1/3, đây là chuyện tốt với Mạc Phàm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT