Mạc Phàm cũng muốn ra tay cứu Từ Đại Hoang ở bên kia, nhưng họ cách hắn quá xa. Liệt Quyền của hắn căn bản không thể đánh tới đó. Hơn nữa, xung quanh Từ Đại Hoang đều là yêu ma, việc họ có sống sót được hay không còn khó nói.
Sau khi tung đòn, Mạc Phàm vội vã cõng Tâm Hạ rút khỏi tòa cao ốc này. Bọn yêu ma không phải là đui mù. Hắn trắng trợn đánh chúng một đòn như thế, cho dù hắn là Ma Pháp Sư trung cấp thì chúng cũng không bỏ qua.
Ma Pháp Sư trung cấp quả thật cường đại, có lẽ chỉ cần một chiêu là có thể giết chết chúng ngay lập tức. Nhưng số lượng của chúng quá đông, chiến thuật biển yêu có thể bóp chết một Ma Pháp Sư trung cấp. Nếu ngay cả cách đó cũng không được, chúng sẽ gọi lão đại đến. Yêu ma cấp Chiến Tướng cũng không e ngại Ma Pháp Sư trung cấp của loài người!
Quả nhiên, sau khi Mạc Phàm ra tay không lâu, tòa nhà cao ốc mà hắn vừa đứng đã bị mười con yêu ma bao vây. Hơn nữa, chúng còn kêu gọi thêm nhiều yêu ma tới đây.
May là Mạc Phàm thông minh, cõng Tâm Hạ chuồn đi nhanh. Nếu không, hắn vừa cứu được bọn họ, thì lại phải thế mạng của hắn và nàng vào, thật sự là quá ngu ngốc.
Hắn phải nhớ rằng hiện tại mình chỉ còn lại một tấm Tinh Đồ Chi Thư. Trừ phi lũ yêu ma kia tập trung lại thành một vòng tròn để hắn đấm một cái chết hết, nếu không, với một vị Ma Pháp Sư trung cấp, căn bản là không thể giết hết được chúng. Mạc Phàm biết vậy nên nhanh chóng chuồn đi thật êm.
Không lâu sau, Mạc Phàm đã tới cầu vượt Mỹ Hâm. Ở đây vẫn còn mấy chiếc xe mô tô việt dã màu đen, sử dụng ám thạch do quân đội sản xuất. Chỉ cần hai người họ không gặp phải yêu ma cấp Chiến Tướng, việc trở về kết giới an toàn là chuyện quá đơn giản.
Trời càng lúc càng tối, gió gào thét bên tai. Chiếc xe mô tô việt dã màu đen hoàn toàn hòa mình vào màn đêm u tối, thê lương này.
Từ cầu Mỹ Hâm, dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng Bắc Thành bị bao phủ trong bóng tối. Thỉnh thoảng, lại có ánh sáng ma pháp sáng rực từ trên một con phố, lại có tiếng gào thét vọng ra từ các tòa cao ốc...
Bắc Thành đã trải qua mấy chục năm yên bình. Ai có thể ngờ thành phố này lại phát sinh ra tai họa như vậy? Hay nói cách khác, cái thế giới này vốn dĩ không có cuộc sống bình yên. Ở thế giới trước của Mạc Phàm, chiến tranh là cuộc chiến giữa con người với nhau, để tranh giành tài nguyên, lãnh thổ... Thế nhưng, ở thế giới này, chiến tranh là cuộc chiến giữa hai loài khác nhau: loài người và yêu ma. Giữa hai loài này, khó có thể tồn tại hòa bình.
Mạc Phàm cũng không biết cuộc chiến này đến lúc nào sẽ kết thúc, và khi đó, Bắc Thành sẽ biến thành như thế nào? Các Ma Pháp Sư có thể đánh đuổi tất cả yêu ma ra khỏi nơi này không? Hắn mệt mỏi với thế giới kia, tìm kiếm một giấc ngủ, nào ngờ khi tỉnh dậy lại ở trong thế giới này. Ở thế giới này, hắn kiên định tin tưởng vào một điều... chính là câu nói mà Trương Tiểu Hầu đã khóc lên: "Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn."
Hắn rất may mắn, vì những người thân của hắn không chết trong trận tai họa này. Nhưng Mạc Phàm cũng biết mình không thể mãi gặp may mắn được...
Nếu như hắn chạy tới trước tủ lạnh, mở tủ lạnh ra, rồi ôm lấy thi thể Tâm Hạ lạnh băng, thì có lẽ hắn sẽ dùng cả đời để điên cuồng gào thét: "Tại sao mình lại không trở nên mạnh mẽ hơn?"
"Tâm Hạ, chúng ta đi nhanh lên."
Đôi mắt Mạc Phàm chăm chú nhìn kết giới an toàn, nhưng trong lòng hắn không thể nào bình tĩnh được.
"Vâng."
Tâm Hạ hít vào một hơi thật sâu. Cảm giác được sống sót quả thật rất tuyệt.
"Anh nghe nói có một loại Dực Ma Cụ (ma cụ cánh chim) có thể khiến người khác biến thành Tinh Linh. Nếu chân của em không chữa khỏi, anh sẽ mua nó cho em."
Mạc Phàm nói.
"Nó đắt lắm."
"Không cần lo đắt. Ca ca của em bản lĩnh kiếm tiền rất giỏi. Anh còn có thể cho em tùy ý lựa chọn các loại khác nhau. Nào là cánh chim, cánh hồ điệp, cánh tinh linh, cánh đại bàng... À, cái này có vẻ không hợp cho lắm, nó không phù hợp với hình tượng xinh đẹp của em."
Cuối cùng Mạc Phàm cũng quay trở về tới kết giới an toàn. Một đêm tối tăm cuối cùng cũng kết thúc.
Lúc bình minh, mây mù bị mặt trời xua tan. Từng ánh nắng chói chang soi sáng rực rỡ núi non, sông hồ, thành phố.
Ánh sáng chiếu vào chỗ Mạc Phàm đang nằm ngủ. Hắn che tay, mở mắt ra nhìn. Hình như có tiếng người đang hoan hô. Hắn nhìn lên bầu trời chói chang kia, đột nhiên có một đoàn Thiên Ưng màu trắng bay ngang qua. Nhìn thấy cảnh tượng này khiến hắn rất xúc động.
Là tiếp viện!
Rốt cuộc thì tiếp viện cũng đã tới!
Một đoàn Thiên Ưng. Điều này có ý nghĩa gì? Đó chính là một đoàn Ma Pháp Sư trung cấp tiếp viện tới đây, vì mỗi một con Thiên Ưng là một vị Ma Pháp Sư trung cấp ngồi trên đó!
Khu vực phía Nam thấy Bắc Thành gặp tai họa như thế liền điều quân tới đây tăng viện. Do chuyện này diễn ra quá bất ngờ, lại thêm vị trí Bắc Thành tương đối hẻo lánh nên quân tiếp viện cần thời gian khá lâu để tới.
Nhưng khi nhìn thấy một đoàn Thiên Ưng này bay tới, có thể thấy cấp trên chắc chắn rất tức giận, nếu không sẽ không điều động một chi quân đội siêu cấp tinh nhuệ là Thiên Ưng Pháp Sư.
Ma Pháp Sư trung cấp của Bắc Thành khá ít. Lão Đại Trảm Không và thuộc hạ ngồi trên Thiên Ưng đang phải đối phó với Dực Thương Lang, sống chết chưa biết thế nào. Do đó, rất khó còn mấy vị Ma Pháp Sư trung cấp để đối phó với đám yêu ma giết chóc kia, đặc biệt là đối phó với bọn yêu ma có cấp bậc Chiến Tướng. Điều đó quả thực là một cơn ác mộng.
Quân đoàn Thiên Ưng Pháp Sư nhanh chóng bay qua trên bầu trời Bắc Thành. Mọi người thấy được sự cường đại của quân đoàn này liền thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc thì Bắc Thành cũng có thể tai qua nạn khỏi.
Nhiệm vụ của quân đoàn Thiên Ưng Pháp Sư này vô cùng đơn giản: săn giết yêu ma cấp Chiến Tướng đang hoành hành trong thành.
Một khi yêu ma cấp Chiến Tướng được giải quyết, thì những yêu ma cấp Nô Bộc còn lại không thể nào chống cự được uy lực oanh tạc của tất cả mọi người cùng lúc.
Một đêm trước, hầu hết Ma Pháp Sư đều nấp trong kết giới an toàn, dùng chiến thuật phòng thủ để đối phó với yêu ma. Còn lúc này, tất cả các Ma Pháp Sư trong kết giới an toàn tập hợp thành từng tiểu đội, bắt đầu ra khỏi kết giới để săn giết yêu ma trong thành!
Các cửa vào của yêu ma lần lượt bị phá hủy. Yêu ma trong Bắc Thành cứ chết một con thì sẽ ít đi một con. Tất cả mọi người tiến hành càn quét yêu ma.
Lần càn quét này kéo dài hết một tuần lễ. Cho dù yêu ma có lẩn trốn dưới nước, họ cũng dọn dẹp sạch sẽ. Có lẽ còn vài con cá lọt lưới, nhưng chúng cũng không còn dám xuất hiện trên đường phố nữa.
Trải qua vô số lần săn giết, cuối cùng Bắc Thành cũng có thể bình yên trở lại.
Nhưng lúc này, Bắc Thành đã hoàn toàn thay đổi.
Kiến trúc bị phá hủy khắp nơi, các cây cầu đều bị sụp đổ. Ở đâu cũng thấy hỗn độn. Thỉnh thoảng, bọn trẻ ham chơi còn phát hiện ra một số hài cốt chưa được thu gom lại, khiến chúng sợ đến hồn phi phách tán...
Khung cảnh này không còn là Bắc Thành của ngày xưa. Lâu lâu có một trận mưa lớn lại khiến lòng người bất an, lo sợ, không thể ngủ được. Nó đã để lại bóng ma trong lòng mọi người.
Cả tòa thành vẫn chìm trong một màu xám xịt. Quá nhiều người mất đi người thân, quá nhiều người đã chết trong trận tai họa kia. Tòa thành này cho dù vẫn còn đứng vững, nhưng nó lúc này cũng không khác gì một tòa thành chết.
"Ôi chao! Chúng ta đi nào mọi người."
Mạc Gia Hưng ngồi trong phòng, hắn đang hút thuốc, khuôn mặt hiện lên sự buồn chán.
Gì Mạc Thanh của Mạc Phàm vẫn còn sống, nhưng tiếc là dượng của hắn cũng không biết hiện giờ đang ở đâu. Trên danh sách tử vong vừa đọc không thấy có tên hắn, mọi người đều hiểu rất có thể hắn đã chết, đến cả hài cốt cũng không còn.
"Theo ý của chính phủ, mọi người trong Bắc Thành chúng ta sẽ được bố trí đến các thành thị khác."
Mạc Phàm nói.
"Cảm giác không khác gì dân chạy nạn, lang bạt kỳ hồ, ăn nhờ ở đậu. Ta không thích như vậy. Ta sẽ ở lại đây, các con cứ đi đi."
Mạc Thanh buồn bã nói.