"Đã có một tiểu đội tìm thấy một cửa vào yêu ma và họ đã thành công phá hủy cánh cửa đó." Trình quan quân vừa từ nơi nào đó trở về, vẻ mặt trầm trọng nói cho những người khác biết.
"Vậy thì chúng ta nên ăn mừng rồi." Từ Đại Hoang liền nở nụ cười.
"Nhưng tiểu đội đó cũng chết hết. Không một ai sống sót trở về." Trình quan quân nói nhỏ bổ sung.
Ngay lập tức, nụ cười trên môi Từ Đại Hoang vụt tắt.
Cửa vào yêu ma chắc chắn sẽ có một bầy yêu ma. Xông vào đó có lẽ tương đối dễ dàng, nhưng khi muốn phá hủy nó sẽ tạo ra động tĩnh lớn, khiến tiểu đội lập tức bị yêu ma phẫn nộ vây quanh.
Thực tế, khi Trình quan quân tuyển chọn đội viên cho nhiệm vụ này, hắn đã nói rõ ràng cho họ hiểu rằng nhiệm vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, rất có thể có đi không có về.
"Tiếp tục đi về phía trước ư? Có lẽ khoảng cách tới trường nữ sinh trung học Minh Văn không còn xa nữa." Trình quan quân nói.
"Vâng. Qua căn nhà này sẽ thấy một con đường. Đi theo con đường đó sẽ nhìn thấy cổng trường nữ sinh trung học Minh Văn. Theo báo cáo lần trước, phòng ăn của nhà trường xảy ra chấn động trong một thời gian dài, vì vậy cửa vào yêu ma rất có thể nằm phía dưới phòng ăn." Từ Đại Hoang đáp.
Mọi người gật đầu, rồi đi theo con đường Từ Đại Hoang chỉ dẫn, tiếp tục tiến về phía trước.
Đi trên đường, họ cũng gặp một số yêu ma quấy nhiễu, nhưng chúng đều bị Trình quan quân giải quyết nhanh gọn.
Trung cấp Ma pháp sư gây sát thương rất lớn đối với yêu ma nô bộc, thậm chí họ có thể giết chết chúng chỉ trong vòng một giây. Vì vậy, tốc độ di chuyển của cả đội tương đối nhanh.
"Cứu mạng! Cứu mạng~~~~~~~~~~~ cứu cứu ta~~~~~~~~"
Đang định tiến lên phía trước, đột nhiên từ con đường phía trước truyền tới một tiếng hét tê tâm liệt phế.
Từ Đại Hoang định ra tay, thế nhưng hắn bị Trình quan quân ngăn lại.
Từ Đại Hoang khó hiểu, định hỏi vì sao thì đã thấy Trình quan quân lạnh lùng nói: "Trước khi lên đường ta đã từng nói qua, nhiệm vụ lần này của chúng ta là phá hủy cửa vào yêu ma. Dọc đường đi, cho dù có gặp phải người thân của mình cũng không được ra tay cứu giúp. Ở đây, ngoại trừ Mạc Phàm đi theo để cứu người thân của hắn ra, ta hi vọng tất cả mọi người ở đây đều có thể hiểu được mục đích của nhiệm vụ lần này là gì!"
Mọi người liền lâm vào trầm mặc.
Bọn họ đều là quân pháp sư, phục tùng mệnh lệnh chính là chức trách của họ. Vì vậy, cho dù đoạn đường này có phát ra tiếng hét thảm thiết đến thế nào, họ cũng chỉ có thể cắn răng mà đi qua mà thôi.
Mạc Phàm lúc này vẫn còn một chút kinh ngạc.
Nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy quyết định của mọi người lúc này rất hợp lý.
Nếu như dọc đường bọn họ cứu một người, thì đội ngũ này không khác gì một đội ngũ cứu viện. Mà đội ngũ mang theo nhiều gánh nặng như vậy thì đừng có nghĩ tới chuyện xông vào được bên trong cửa vào yêu ma.
Chỉ mới đứng bên trong cửa vào yêu ma một phút thôi cũng đã có hơn mười mấy người bỏ mạng rồi. Vì vậy, họ phải lựa chọn như thế này. Cho dù họ đưa tay ra là cứu sống được một mạng người trên đoạn đường này, nhưng họ cũng không thể làm như vậy được.
Hai phút sau, tiếng kêu la thảm thiết kia liền im bặt.
Một lúc sau, huấn luyện viên La Vân Ba trở về đội ngũ. Hắn báo cáo với Trình quan quân: "Yêu ma đã đi rồi. Chúng ta có thể tiếp tục tiến về phía trước."
La Vân Ba là người tận mắt thấy người kia bị giết chết như thế nào, vì vậy sắc mặt hắn lúc này cũng không được tốt. Tất nhiên, nếu như hắn không vướng mắc nhiệm vụ trong người thì hắn nhất định sẽ cứu người kia.
Phía trước là một con đường rộng rãi, trống trải không có bất kỳ xe cộ nào. Nhưng trên mặt đường là những thi thể nát tươm khiến cho ai nhìn thấy cũng phải nổi hết cả gai ốc. Nhất là những người này cũng vừa mới chết, máu vẫn còn đỏ tươi.
Tiểu đội tiến lên phía trước mấy bước thì thấy một nam tử mập mạp gục ở nơi này.
Người này hình như vẫn chưa chết hẳn. Hắn trợn hai mắt lên, rất cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía tiểu đội.
Trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự tức giận và không tin.
Vào thời điểm mấy cái thi thể kia sắp chết, hắn nhìn qua tấm gương của một tòa nhà cao tầng, thấy rằng ở nơi này có một tiểu đội Ma pháp sư.
Hắn vừa mới gào thét chính là gào thét tiểu đội ma pháp sư này có thể tới cứu mình.
Nhưng khi hắn bị yêu ma cắn đứt hai chân thì những người kia vẫn không thấy tới cứu. Tới khi nửa thân dưới của hắn bị cắn nuốt hết rồi, thì những tên ma pháp sư táng tận lương tâm kia vẫn thờ ơ như cũ…
Tới khi những ma pháp sư này đi ngang qua bên cạnh mình, hắn cố gắng thúc dục khí lực cuối cùng, nắm lấy ống quần của một người trong số họ. Hắn muốn hỏi, hắn muốn hung hăng hỏi cái bọn quân pháp sư khốn khiếp này tại sao thấy chết mà không cứu!
Bước chân Phan Lệ Quân hơi dừng lại một chút, rồi nhìn thoáng qua tên nam tử mập mạp chỉ còn lại hơi tàn này. Hai con mắt của nàng vẫn không có chút gì gọi là động dung.
Một giây sau, nàng lại bước tiếp về phía trước theo mọi người.
Mọi người cũng không nhìn nam tử vô cùng thê thảm kia lấy một cái mà nhanh chóng tiến về phía trước.
Đi thêm được vài bước thì liền nhìn thấy mấy cỗ thi thể mới chết…
Khi mọi người đi được một nửa quãng đường này rồi, một quân pháp sư bị lương tâm cắn rứt phát hiện thấy một cỗ thi thể của một cô gái ở dưới miệng cống. Cỗ thi thể này bị con Cự nhãn tinh chuột cắn nát người.
"Bọn họ có lẽ muốn đi xuống cống nước để rút lui, kết quả là…" La Vân Ba nói nhỏ.
"Xuống cống nước chính là sào huyệt của Cự nhãn tinh chuột. Bọn họ làm như vậy chính là tự tìm đường chết mà." Từ Đại Hoang bất đắc dĩ lắc đầu.
Không… Nói đúng hơn, đi xuống cống nước chính là con đường dưới lòng đất của bọn yêu ma để thông tới các khu vực khác của Bắc Thành.
"Đi thôi. Chúng ta không phá hủy cửa vào yêu ma, thì số lượng người chết càng nhiều hơn nữa." Trình quan quân lạnh lùng nói.
Những người khác cũng gật đầu.
Mạc Phàm định tiến về phía trước theo mọi người, đột nhiên bước chân hắn dừng lại.
Hai con mắt của hắn nhìn chằm chằm vào cổ tay của cô gái vừa mới chết ở miệng cống nước kia… Cô gái này hắn nhìn không quen mặt, nhưng vòng tay của cô gái đang đeo lại vô cùng quen thuộc.
Đây là quà sinh nhật mà ngày đó hắn và nàng cùng đi chợ học sinh, và hắn đã mua nó tặng cho Diệp Tâm Hạ nhân ngày sinh nhật lần thứ 16 của nàng. Vòng tay này là một chuỗi hạt châu nhỏ tạo thành, mà trong đó có một viên hạt châu màu đen duy nhất xâu chuỗi với tất cả hạt châu còn lại tạo nên cái vòng tay này.
Hai người mỗi người cầm một nửa cái vòng tay này. Mạc Phàm hắn mất một khoảng thời gian khá lâu mới có thể đưa hạt châu màu đen này vào cái vòng tay của nàng. Thế nên chiếc vòng tay xinh đẹp này được Diệp Tâm Hạ mang mỗi ngày rất vui vẻ.
Chiếc vòng tay này mặc dù bán đầy đường, nhưng tạo hình hạt châu màu đen duy nhất kia thì lại rất dễ dàng nhận ra. Vì đây chính là do hắn và Diệp Tâm Hạ cùng nhau hoàn thành chiếc vòng tay này mà. Nhưng tại sao nó lại ở trên tay của cô gái này?
"Mạc Phàm, sao lại dừng lại vậy?" Phan Lệ Quân đi ở phía trước khó hiểu, quay đầu lại hỏi.
"Ta hình như tìm được manh mối rồi. Cô gái này mang chiếc vòng tay của muội muội ta." Mạc Phàm lấy chiếc vòng tay từ trên người cô gái kia xuống. Trải qua một lúc nhìn chăm chú thật kỹ, hắn xác định chiếc vòng tay này chắc chắn là của nàng.
"Tên mập mạp vừa mới chết kia sau lưng của hắn chính là dấu hiệu của siêu thị Ốc Nhĩ Mã. Vì vậy, những người này rất có thể là từ cống thoát nước của siêu thị Ốc Nhĩ Mã chạy trốn tới đây. Nửa đường bọn họ gặp Cự nhãn tinh chuột nên mới chui lên khỏi cống chạy trốn." Phan Lệ Quân nói.
Mạc Phàm tới miệng cống nhìn lại. Quả nhiên ở bên dưới còn có hai cỗ thi thể nữa. Hơn nữa, trên những cái thi thể trên mặt đất này còn có mùi hôi thối phát ra. Vì vậy, hắn có thể suy đoán ra được bọn họ là từ phía dưới chui lên trên đây…
"Mà xung quanh đây cũng chỉ có siêu thị Ốc Nhĩ Mã phía dưới quảng trường của trường Minh Văn mà thôi." Từ Đại Hoang đối với nơi này vô cùng quen thuộc liền nói cho Mạc Phàm biết.
Lúc trước tìm kiếm, đối với Mạc Phàm mà nói không khác gì mò kim đáy bể. Không ngờ ông trời lại đối xử tốt với hắn như vậy, để cho hắn có thể tìm thấy được một tia manh mối.
Mặc dù không thể biết chính xác Diệp Tâm Hạ có ở trong siêu thị đó hay không, nhưng ít nhất hắn cũng biết được phương hướng, không đến nỗi giống như một con ruồi mắt nhắm mắt mở tìm kiếm ở nơi này.
"Mạc Phàm. Mặc dù ngươi có công lớn bảo vệ Địa Thánh Tuyền, nhưng điều này cũng không có nghĩa là đội ngũ chúng ta sẽ vì ngươi mà cứu cô gái kia khiến nhiệm vụ bị trì hoãn. Vì vậy, chuyện cứu người này đành dựa vào bản thân ngươi thôi." Trình quan quân nghiêm túc nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm gật đầu nói: "Ta hiểu."
"Chúc ngươi may mắn." Trình quan quân cũng không nói nhiều. Hắn dẫn đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước.
"Chúc các ngươi may mắn."