Hai người nói chuyện đến khi nào ngủ không hay, cuối cùng bị Giang Nguyên đánh thức. Đứa trẻ nhỏ nhíu mày, đưa tay kéo góc áo Giang Tư: “A tỷ, A nương nói ngươi không thể ngủ tiếp, ngủ nhiều ban đêm sẽ không ngủ được.”
Vu Hiểu Tĩnh ngáp một cái ngồi dậy, thăm dò nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, kinh ngạc: “Trời cũng không còn sớm, ta phải đi lên núi.”
Nói xong, nàng nhảy xuống giường, vừa đi vừa xoay người đưa tay cho nàng đi giày. Nàng vừa ra khỏi cửa phòng, giọng Vu thẩm đã vang lên, ngay cả Giang Tư trong phòng cũng nghe thấy: “Ngươi cái con lười này! Không sợ ngủ nhiều ban đêm không ngủ được sao! Cẩn thận sáng mai cũng dậy không nổi!”
Vừa dứt lời, Giang Tư cũng đi ra ngoài. Giọng Vu thẩm nháy mắt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều: “A Tư có mệt không? Trời cũng không còn sớm, ngủ trưa không thể ngủ quá lâu, đến ngồi bồi thím nói chuyện.”
“Không mệt.” Giang Tư mỉm cười đi đến bên cạnh Vu Hiểu Tĩnh. Vu Hiểu Tĩnh nghiêng đầu, ghé vào tai nàng thì thầm: “Đây là mẹ ta sao? Đây là nhà ngươi à?!”
“Nói bậy nói bạ gì chứ! Không phải muốn đi lên núi sao? Tranh thủ thời gian đi, đi sớm về sớm.” Giang Tư đưa tay vỗ vào trán nàng. Vu Hiểu Tĩnh lè lưỡi, hò hét muốn đi lên núi rồi chạy ra khỏi nhà Giang. Vu Hiểu Tĩnh mỗi ngày về đều muốn đi lên núi, hái chút rau dại quả dại, xem như thói quen của đám trẻ nông thôn. Dù thế nào, mỗi ngày đều phải dành thời gian lên núi một vòng, nhặt chút củi về cũng được.
Giang Tư thực sự có chút mệt, dứt khoát đi nhà bếp rửa mặt bằng nước lạnh, cả người mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Sau đó cúi đầu, thấy tiểu gia hỏa Giang Nguyên vẫn đi theo bên cạnh mình, dường như có chút ủy khuất, chu cái miệng nhỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT