Nhất thời, mọi người đều im lặng, ai nấy đều đang thưởng thức món Phật nhảy tường trong bát.
“Mùi vị này coi như không tệ!” Vu thẩm nói một câu cảm thán, cái bát không còn chính là câu trả lời tốt nhất.
“Đúng vậy, nguyên liệu nấu ăn hỗn hợp vào nhau như vậy mà không hề cảm thấy hương vị bị tạp nham, các loại nguyên liệu khác nhau đều có hương vị riêng biệt.” Giang mẫu đồng ý gật đầu. Bà vốn thích ăn đồ chay thanh đạm, nhưng món này nhìn có vẻ dầu mỡ đậm đà như vậy mà bà cũng ăn hết cả bát. Tuy trong đó có nhiều hải sản và thịt, nhưng ăn không ngán, nguyên liệu được ninh mềm mại, hương vị trong vị, hương vị thực sự rất ngon.
“Khó trách A Tư nói món này gọi là Phật nhảy tường là vì Phật Tổ nghe mùi thơm đều muốn nhảy tường tới ăn. Đổi lại là ta, ta cũng phải nhảy tường tới.” Vu Hiểu Tĩnh liếm môi: “Ta phải thêm một bát nữa!”
“Tên món ăn cũng bắt nguồn từ một câu thơ đó.” Giang Tư nghe vậy liền cười: “Đàn khải ăn mặn hương phiêu láng giềng, Phật nghe vứt bỏ thiền nhảy tường đến.”
“Câu thơ này viết không sai.” Phó Hoài Cẩn hơi sáng mắt. Hắn vốn không quá để ý đến chuyện ăn uống, nhưng câu thơ này lại khiến hắn đặc biệt hứng thú: “Trước kia ta chưa từng nghe qua.”
Giang Tư hơi chột dạ, nhưng vẫn ung dung nói: “Ta đọc được trong sách.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play