Đêm đó, Giang Tư trở mình qua trở mình lại mãi mới ngủ được, kết quả trong mộng vẫn có Phó Hoài Cẩn, may mắn thay đó là một giấc mơ rất phù hợp với lẽ thường, chỉ giới hạn trong việc nắm tay và ôm.
Buổi sáng khi tỉnh dậy, Giang Tư lại vô hình có chút thất vọng, trong hiện thực nàng không dám, sao trong mộng lại không thể gan dạ hơn một chút?
Buổi sáng đơn giản là dùng phần nền lẩu gà dầu đã làm hôm qua thêm nước lọc đun sôi thành một nồi canh loãng, nấu một ít gói hoành thánh nhỏ, coi như canh gà hoành thánh, hương vị còn tươi ngon hơn trước kia.
Ăn xong điểm tâm, Giang Nguyên đã bị Phó Hoài Cẩn kéo đi chơi cờ vây, Giang Tư không biết chơi cờ vây, nàng đứng xem bên cạnh và hỏi luật chơi, nhìn đến cuối cùng nàng cảm thấy đầu óc không đủ dùng, nàng ấn mạnh tay Phó Hoài Cẩn, thành khẩn đề nghị: “Cờ vây quá cao thâm, lúc nghỉ ngơi, chúng ta chơi cái gì đó đơn giản dễ hiểu đi?”
Chơi cờ vây làm gì, cờ caro tốt biết bao nhiêu, tuyệt đối là trò chơi giết thời gian tốt, phù hợp với mọi lứa tuổi!
Ván đầu tiên, từ sớm đã học được Giang Nguyên và Giang Tư làm mẫu, Phó Hoài Cẩn đứng ngoài quan sát học tập, rõ ràng Giang Tư là người dạy dỗ, dạy học sinh Giang Nguyên, lại bị học sinh đánh bại, bắt đầu không để ý liền thua, thua còn muốn chơi xấu, bị bạn nhỏ Giang Nguyên không chút nể tình đuổi xuống bàn cờ, thay bằng Phó Hoài Cẩn ra sân.
Cờ caro đơn giản dễ học, huống chi Phó Hoài Cẩn là người thông minh, chỉ cần nhìn một ván, không cần Giang Tư giải thích nửa câu luật lệ, chỉ trong vài phút đã dồn ép Giang Nguyên thua cuộc bằng cách làm mất quân cờ quá nhanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT