Giang Tư rất hiểu rõ bản thân. Nếu là người quen thì nàng vẫn có thể hòa hợp tốt, nhưng nếu là người không quen hoặc người lạ, nàng hoàn toàn không biết nói gì với họ, không nói gì thì lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nói về sợ giao tiếp thì đó là nàng, còn nói về xã giao thì đó là Vu Hiểu Tĩnh.
Vì vậy, nàng vẫn nên làm những việc mình giỏi thì hơn.
Lão Lâm thúc ở giữa thôn, lúc trẻ dựa vào nghề mộc của mình, đã dựng lên một căn nhà gạch ngói trong thôn. Dù qua mười mấy năm, căn nhà đã hơi cũ kỹ, nhưng trong thôn vẫn là số một số hai.
“Lão Lâm thúc, con và A Tư đến xem người làm thế nào ạ.” Giang Kham dẫn Giang Tư vào trong. Cửa nhà Lão Lâm rộng mở, có một khoảng sân lớn. Lão Lâm thúc và hai người con trai kế thừa nghề của ông thường làm mộc ở sân trước.
Chỉ là Giang Tư vừa đi được hai bước, còn chưa thấy người trong sân thì đã bị Giang Kham che mắt. Bóng tối đột ngột ập đến khiến Giang Tư giật mình, đưa tay định đẩy hắn ra: “Ca, ca làm gì vậy?”
“Đợi chút.” Giang Kham kiên quyết che mắt nàng. Giang Tư chỉ nghe thấy tiếng búa dừng lại, vài tiếng bước chân dần xa, sau đó Giang Kham mới thả tay ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT