Ngừng lại một chút, Vu Hiểu Tĩnh tiếp tục nói: “Ta ở Thường Bình trấn, tiệm tạp hóa bên cạnh có kiều thím ngươi cũng biết a? Ta đã cảm thấy nàng nói không sai, đàn ông không thể dỗ, dễ dàng lật trời, nhưng là cũng không thể không dỗ, ngươi phải học cách tự mình nắm giữ cái độ đó, hắn giận ngươi thì ngươi dỗ hắn, kiên nhẫn chút mà, chờ dỗ tốt rồi ngươi lại có thể tùy hứng làm nũng một chút để đổi lấy sự chiều chuộng của hắn mà, đúng không?”
Giang Tư nghe xong chỉ muốn cười: “Ngươi ngay cả cái vị hôn phu cũng chưa có, nói lên dỗ đàn ông còn rất ra vẻ.”
“Ngươi liền nói có lý không để ý đi?” Vu Hiểu Tĩnh không vui trừng nàng, Giang Tư bật cười: “Có lý có lý, vô cùng có lý.”
Vu Hiểu Tĩnh thao thao bất tuyệt, ngược lại làm Giang Tư có chút chột dạ. Nàng ta nói dường như không sai chút nào, nghĩ lại, bản thân sai không phải ở Phó Hoài Cẩn.
Nữ hài tử có thể được nuông chiều, nhưng không thể cố tình gây sự.
Tốt lắm, nàng cũng cảm thấy lần này mình có chút quá đáng.
Chỉ là nàng ngẩng đầu muốn tìm Phó Hoài Cẩn thì phát hiện hắn đang kéo ống tay áo, lộ ra cánh tay, nhận lấy dùi trống từ tay con trai trưởng thôn để đến phiên mình đánh trống xã.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play