“Hình như cũng không phải không được, ít nhất gương mặt đó làm cho người ta thấy vui vẻ, ta đoán có thể cả đời nhìn không chán.” Vu Hiểu Tĩnh nghe vậy sờ sờ cằm, ra vẻ suy tư. Bị Giang Tư vỗ mạnh: “Ngươi nói bừa nữa ta sẽ bảo Vu thẩm đánh ngươi!”
“Ai nói bừa.” Vu Hiểu Tĩnh xoa xoa bờ vai bị đập đau. Bĩu môi: “Nếu gả cho một kẻ xấu xí, còn không bằng gả cho một kẻ đẹp trai, ít nhất về sau con cái cũng xinh đẹp.”
“Ngươi thật là không biết xấu hổ!” Giang Tư thật sự không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng nữa. Vu Hiểu Tĩnh đúng là một kẻ đầu óc chưa mở mà chỉ thích nhìn mặt.
“Ai nha, ta nói thật mà.” Vu Hiểu Tĩnh nói rồi bắt đầu nhìn Giang Tư từ trên xuống dưới, rồi đi đến kết luận: “Phó Hoài Cẩn tên kia dáng dấp kỳ thật cũng không tệ, hai ngươi về sau con cái khẳng định xinh đẹp! Ta muốn làm mẹ đỡ đầu!”
...
“Ngươi không muốn nói chuyện với ngươi.” Giang Tư quay đầu bỏ đi.
Giang Nguyên đã về trường học, Phó Hoài Cẩn vừa phải dạy học lại vừa phải ôn tập chuẩn bị khảo thí, cũng gần như không có thời gian đến tìm Giang Tư. Nói gì thì nói, mấy ngày không gặp, nàng cũng có chút nhớ Phó Hoài Cẩn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play