Sau khi trượt tuyết xong, Vu Hiểu Tĩnh không muốn rời đi. Nàng tắm nước nóng rồi chạy vào chăn của Giang Tư, nhất quyết không chịu ra. Hai tiểu tỷ muội nép mình trong chăn để trò chuyện.
"Ngươi vừa rồi có thấy sắc mặt của Phó Hoài Cẩn không? Thật khó coi hết sức. Ngươi còn chưa thành thân với hắn đâu! Đã nhỏ nhen như vậy, sau này thành thân chẳng lẽ không cho ta lại gần ngươi trong phạm vi ba bước sao? Hừ, ta chính là muốn dán sát ngươi! Tức chết hắn, tức chết hắn!" Vu Hiểu Tĩnh nằm trên giường, chùm chăn kín mít chỉ lộ ra cái đầu. Giang Tư ngồi cách đó không xa, trước bàn xem sổ sách, nghe lời nàng nói liền quay đầu nhìn, cảm thấy buồn cười vô cùng: "Ngươi làm gì vậy, sao cứ luôn không ưa hắn thế?"
"Ai không ưa hắn? Ta thuần túy là ghét bỏ cái tên muốn cưới ngươi đó!" Vu Hiểu Tĩnh khẽ hừ một tiếng, rồi lại lăn lộn trong chăn. Sau đó, sắc mặt nàng cứng đờ, vẻ mặt đau khổ cầu cứu: "A Tư! Động không được!!!"
Giang Tư nhìn nàng một cái: "Đáng đời!"
"Ô ô ô ô ô ô ô!!" Vu Hiểu Tĩnh cố sức rút cánh tay ra khỏi chăn, giơ lên che nửa khuôn mặt, giả vờ khóc lóc: "A Tư của ta đã thay đổi rồi, trong lòng chỉ có tên cựu nam nhân, không còn hảo tỷ muội nữa. Ta phải làm sao đây? Ta hiện tại lẻ loi hiu quạnh, cần người quan tâm yêu thương..."
"Ngươi thật là quá đáng!" Giang Tư im lặng, đưa tay lên trán, đứng dậy đi đến bên giường, giật lấy tay đang che mặt của nàng, chọc chọc khóe mắt nàng: "Ngươi ngược lại là làm rơi một hai giọt nước mắt đi? Chỉ gào khan mà không khóc, ai quan tâm đến ngươi chứ?"
"Ngươi chắc chắn sẽ quan tâm đến ta mà!" Đáy mắt Vu Hiểu Tĩnh đầy ý cười, đắc ý vô cùng: "Ngươi là A Tư tốt của ta mà!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT