Vu Hiểu Tĩnh chỉ chỉ phía sau Vu Hiểu Thần và Trương Ninh Ninh, nhảy nhảy nhót nhót xuống hai cái bậc thang, kéo Trương Ninh Ninh: "Tẩu tẩu, ta mệt rồi, ngươi bồi ta nghỉ một lát thôi."
"Đi, nghỉ một lát." Trương Ninh Ninh luôn luôn thích Vu Hiểu Tĩnh, đối đãi nàng như muội muội ruột, lúc này dứt khoát bồi Vu Hiểu Tĩnh ngồi xuống. Vu Hiểu Thần liền đối với Giang Tư và Phó Hoài Cẩn cười cười: "Các ngươi đi trước đi, ta ở bên cạnh các nàng là tốt rồi."
Giang Tư tự nhiên là biết Vu Hiểu Tĩnh cố ý nói như vậy, chính là muốn cho nàng cùng Phó Hoài Cẩn có thời gian riêng tư. Dù sao với Vu Hiểu Tĩnh cái loại tinh lực dồi dào làm ầm ĩ này, liền leo không qua gần hai trăm cái bậc thang đã kêu mệt mỏi?
Nhìn nàng ngồi ở trên bậc thang, giả bộ như vậy cũng là ra dáng, nàng nào có thể phụ lòng tốt của nàng?
Nghĩ tới đây, Giang Tư phi thường sảng khoái gật đầu: "Đi, chúng ta còn không mệt, liền tiếp tục đi lên, các ngươi nghỉ một lát rồi tranh thủ thời gian, đừng lỡ canh giờ."
Chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang, thật sự không dễ dàng để trèo lên. Giang Tư vốn cho rằng cứ từ từ trèo là được, ít nhất, ít nhất nàng cũng phải mạnh hơn Phó Hoài Cẩn một chút chứ? Hắn tuy là một nam sinh không tệ, nhưng dù sao cũng là một thể chất yếu đuối a!
Thế nhưng, trèo nửa canh giờ rồi ư? Người bên cạnh nàng vẫn tinh thần đầy đủ, trông như còn dư sức, hoàn toàn không giống nàng thở hổn hển, mệt đến nỗi không thở nổi. Thế mà Phó Hoài Cẩn lại cõng nàng làm gì? Suốt ngày ở tư thục dạy học, theo lý thuyết cho dù không phải người yếu đuối, cũng thiếu vận động rèn luyện a!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT