“Tốt.” Giang Tư ứng tiếng ngáp, nhìn Tiêu Như lại cười hì hì đi ra ngoài. Hôm nay tâm tình Tiêu Như không tệ sao? Sao cứ cười mãi vậy.
Khi Tiêu Như trở lại, trên tay nàng bưng một bát canh giải rượu đen sì, cái mùi khó ngửi kia biết mùi vị của nó cũng giống như bề ngoài, tuyệt đối là cấp bậc ẩm thực hắc ám.
“Cô nương, ngươi mau mau uống, mẹ ta nói hôm nay Kim Nhi muốn bận rộn, ngươi hôm qua uống say, không uống canh giải rượu chắc chắn sẽ khó chịu.” Tiêu Như nháy mắt, nhìn Giang Tư bịt mũi rót canh giải rượu vào, nhanh chóng lấy ra cục đường được bọc trong giấy dầu trên lòng bàn tay đưa cho nàng: “Cô nương, cục đường, ngậm vào miệng cho át mùi vị, mẹ ta nói canh giải rượu này nghe thôi đã biết là cực kỳ khó uống, nhưng mẹ ta nói tuy khó uống nhưng hiệu quả vô cùng tốt.”
“Ừm.” Giang Tư dùng đầu lưỡi ngậm lấy cục đường, nghiêng đầu nhìn Tiêu Như đang nói chuyện với mình và không nhịn được cười, càng thêm nghi hoặc: “A Như, sáng nay ngươi sao vậy, cứ nhìn ta cười mãi? Trên mặt ta có gì không rửa sạch sao? Không thể nào?”
Nói rồi Giang Tư đứng dậy đi đến bàn trang điểm, trong gương đồng phản chiếu dáng dấp của nàng, đáng tiếc mờ ảo căn bản không nhìn rõ trên mặt có gì hay không. Thôi quên đi, cổ đại nào có cái gì gương soi rõ ràng chứ.
“Không có, trên mặt không có gì… Cô nương, ngươi không nhớ chuyện tối hôm qua sao?” Tiêu Như lại gần cười hì hì hỏi, Giang Tư nhất thời ngớ người, quay đầu nhìn nàng: “Ta lại làm gì đáng sợ sao?”
“Lại?” Tiêu Như kêu lên một tiếng, nụ cười càng sâu: “Cô nương, ngươi trước đó cũng từng say? Đã làm gì đáng sợ sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play