Nếu là tiết Trùng Dương, trên bàn cơm chắc chắn không thiếu một bình rượu cúc. Giang Tư luôn cảm thấy hơi ngọt, bèn để Lâm Hà chuẩn bị một bình rượu quế hoa. Hương thơm mà không ngán, uống ngon hơn rượu cúc, hậu vị cũng đậm hơn một chút. Giang Tư rõ ràng tửu lượng của mình không tốt, không dám uống nhiều, chỉ uống hai chén nhỏ cũng tự giác dừng lại.
Nhưng cho dù chỉ là hai chén nhỏ, đến sau bữa ăn mặt nàng đã đỏ bừng. Ngồi bên cạnh Phó Hoài Cẩn, nàng nhìn hắn cười ngây ngô hai tiếng rồi hỏi: "Phó Hoài Cẩn, khi người ở trên núi nói muốn thưởng, còn muốn không?"
Mọi người cũng chưa đi, ngồi trong sân trò chuyện tiêu hóa thức ăn. Giọng nói của Giang Tư cũng không nhỏ, ít nhất những người ngồi gần đó đều nghe thấy, nhao nhao nhìn lại. Liền thấy Giang Tư đưa khuôn mặt đỏ bừng đến trước mặt Phó Hoài Cẩn, ngây ngô nói với hắn.
"Thưởng gì? Các ngươi trước đó ở trên núi làm gì?" Vu Hiểu Tĩnh vừa nhìn đã biết Giang Tư tám phần là hơi say, vội vàng đứng dậy tiến đến bên người nàng, duỗi tay nắm lấy cánh tay nàng, ý đồ để nàng tránh xa Phó Hoài Cẩn một chút.
"Làm gì? Không làm gì cả, leo núi, thưởng cúc, ăn điểm tâm, chơi diều..." Giang Tư không kiên nhẫn bị Vu Hiểu Tĩnh kéo đi, nghiêng người tránh né, lại lệch đầu, bẻ ngón tay đếm kỹ hôm nay đã làm gì. Đến cuối cùng lại ngốc nghếch cười ha ha một tiếng: "Còn có ôm một cái hòa thân..."
Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Phó Hoài Cẩn đã đưa tay che miệng Giang Tư. Vốn luôn lạnh nhạt tỉnh táo, hắn giờ đây lại hơi đỏ mặt trước mặt mọi người, ra vẻ trấn định nói bốn chữ: "Nàng uống say."
Nếu như hắn không che miệng Giang Tư, có lẽ mọi người thật sự sẽ cảm thấy hắn rất trấn định. Huống chi hắn vậy mà còn đỏ mặt!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT