Vu Hiểu Tĩnh cũng là người tham ăn, hít hà mùi thơm ngọt ngào trong không khí, nuốt nước bọt: "Tay nghề của ngươi lúc nào tốt như vậy? Mứt trái cây này nghe đã thấy thơm quá."
"Cũng chỉ là làm bừa thôi." Giang Tư thấy gần được rồi, bưng nồi đất sang một bên, múc mứt mơ vào bình gốm. Toàn bộ mứt mơ vừa vặn đổ đầy ba chiếc bình gốm nhỏ, khoảng ba cân.
Trà mứt trái cây vô cùng đơn giản, chỉ là đổ nước sôi để nguội vào nồi đất, pha số mứt mơ còn lại trong nồi đất thành nước trà màu hồng nhạt, còn có những hạt mơ nhỏ tròn.
"Ngon quá, ngọt ngào." Vu Hiểu Tĩnh bưng lên một bát uống một ngụm, không kịp chờ đợi lại uống một ngụm, sau đó lè lưỡi liếm môi: "Nếu treo vào chum nước ướp lạnh một hồi, lạnh ngắt chắc chắn sẽ ngon hơn."
Giang mẫu ngồi dưới tàng cây không đồng ý lắm lên tiếng: "Tiểu cô nương không nên uống đồ lạnh thường xuyên, không tốt cho sức khỏe."
Vu Hiểu Tĩnh lè lưỡi cười, uống hết chỗ trà mứt trái cây còn lại trong chén, ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Trời không còn sớm nữa, ta về trước đây."
Nàng đi như một đứa trẻ nhảy chân sáo, bên cạnh Giang Nguyên bưng một chiếc bát nhỏ hơn cả người ngoài uống trà mứt trái cây, uống xong liền nhìn chằm chằm Giang Tư và Giang mẫu. Nhưng hai người đều không để ý, tự mình uống trà mứt trái cây, thỉnh thoảng nói vài câu, ngược lại rất nhàn nhã.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play