Nói xong, nàng quay đầu bước đi. Giang Tư chớp chớp mắt rồi lại ngồi trở lại. Dù sao lấy tiền cũng không cần, không phải lần đầu tiên, nàng dám cho tiền thì giây sau Vu thẩm có thể đến đưa tiền cơm ngay. Không bằng nghĩ xem tối nay ăn gì ngon, gọi Vu thúc, Vu thẩm đến.
Chỉ là Giang Tư còn chưa kịp nghĩ xem tối nay muốn ăn gì, đã nghe thấy Vu Hiểu Nghị gọi tên nàng. Giang mẫu đi hậu viện cho gà ăn, Giang Kham đi chỉnh lý đồ đạc trên xe lừa, trong viện chỉ có một mình nàng.
“Hiểu Nghị ca, sao vậy? Ngươi tìm ta có việc?” Giang Tư thấy Vu Hiểu Nghị không có ý định tiến vào, có chút tò mò đi lên hỏi thăm. Hắn đứng đó nhìn Giang Tư một lúc lâu, mặt đều đỏ bừng lên.
Giang Tư càng thêm kỳ quái, lo lắng hỏi: “Hiểu Nghị ca, sao mặt ngươi đỏ như vậy? Có phải là không thoải mái không? Nếu không thoải mái thì phải sớm nói, hôm nay cứ nghỉ ngơi một ngày đi.”
“Ta không sao.” Vu Hiểu Nghị giọng rất nhỏ, nhìn chằm chằm mặt Giang Tư, thấy nàng đều có chút không tự nhiên, đưa tay sờ sờ mặt: “Mặt ta có dính thứ gì bẩn không?”
“Không có……” Ánh mắt Vu Hiểu Nghị chậm rãi chuyển lên trên đỉnh đầu nàng. Giang Tư càng thêm kỳ quái: “Hiểu Nghị ca, rốt cuộc làm sao vậy? Tìm ta có chuyện gì?”
“Chính là…… Ngày đó ở trong huyện……” Vu Hiểu Nghị ngập ngừng gãi gãi đầu, lại đưa tay từ trong ngực lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo, dưới ánh mắt khó hiểu của Giang Tư, hắn mở ra. Bên trong đặt một chiếc trâm cài tóc bằng lụa hình hoa mai, trông có vẻ quen thuộc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT