Loại sủi cảo này không thể gói quá "béo" cũng không thể gói quá "gầy", nếu không sẽ không đẹp mắt. Sủi cảo gói kỹ còn phải đem đi chiên, cho đến khi lớp vỏ có màu vàng kim và bóng loáng. Như vậy mới coi như làm xong.
Ngoài những món ăn nhất định phải làm, Giang Tư còn xào thêm hai món rau thanh đạm. Đồ ăn cúng tế người thân đã khuất trong ngày Tết Trung Nguyên, ăn uống tự nhiên nên thanh đạm một chút sẽ tốt hơn.
Lúc cơm trưa, trên bàn cơm bày năm bộ bát đũa. Chỗ trống đặt bên trái Giang mẫu, còn bên trái Giang mẫu là Giang Kham. Đây là thói quen của nhà họ Giang. Mấy năm nay, Tết Trung Nguyên luôn mang thêm một bộ bát đũa, để Giang Dương cũng có thể về nhà ăn một bữa cơm nóng hổi.
“Canh này ngon đấy.” Giang mẫu mỉm cười nhìn Giang Kham: “A Kham, con múc cho cha một bát, để cha nếm thử tay nghề của a di.”
Sau khi nghỉ ngơi hơn một canh giờ, Giang mẫu đã không còn vẻ bi thương khó chịu như trước. Đôi mắt bà đã được lau bằng khăn nóng, nhìn không khác gì bình thường.
“Canh vịt này được làm theo phương pháp dược thiện, nương con uống nhiều chút, thanh nhiệt, giải nóng, bổ âm.” Giang Tư gắp cho Giang Nguyên một cái chân vịt lớn: “Con cũng vậy, uống nhiều canh.”
“Con muốn ăn thêm một cái sủi cảo nữa.” Giang Nguyên đặc biệt thích sủi cảo do Giang Tư làm. Đã ăn hai cái, cậu bé vẫn nhìn với ánh mắt thèm thuồng. Giang Tư không chiều hư cậu bé, sờ bụng cậu bé, xác định cậu bé không no đến mức không ăn nổi nữa mới nhẹ nhàng gật đầu: “Chỉ ăn thêm một cái nữa thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT