“Con còn nhỏ, gấp cái gì?” Giang Tư vừa nghe đến chủ đề này đã thấy đau đầu, buông cánh tay Giang mẫu ra: “Nói không chừng sau này con tìm người nhà không có trưởng bối thì sao? Cũng không có phiền não quan hệ mẹ chồng… Nương, người đừng lo, con đi chuẩn bị bữa tối đây.”
Nói xong nàng chạy về phía nhà bếp, không để ý đến ánh mắt nhìn qua của Vu Hiểu Nghị, chỉ có Giang mẫu và Giang Kham nhìn thấy, hai người liếc nhau, đều thấy được ánh mắt lo lắng trong đó: Tìm người nhà không có trưởng bối nhà chồng? Không có trưởng bối… Phó Hoài Cẩn cũng không có cha mẹ, mặc dù có ông nội, nhưng ông nội kia… Cũng sắp coi Giang Tư như con cháu của mình rồi.
A Tư vừa mới nói, không phải là chỉ Phó Hoài Cẩn sao?
“Chúng ta đừng đoán mò nữa, A Tư là người có chủ ý, nếu nàng không nói thì chắc là còn chưa có ý nghĩ đó.” Giang mẫu hạ giọng nói chuyện với Giang Kham, Giang Kham nghiêng đầu nhìn về phía Vu Hiểu Nghị cách đó không xa, thấy hắn không có phát giác, thở dài: “Nhưng vị Phó công tử kia… Có chút khó hiểu a, nói không chừng hắn…”
“Thôi được rồi, việc này đừng nói nữa.” Giang mẫu vỗ vỗ bờ vai hắn: “Tranh thủ thời gian bận bịu đi thôi.”
Giang Tư nghĩ đến bữa tối ăn qua loa một chút, liền tùy tiện trộn một tô mì nguội, cho thêm chút thịt gà, giá đỗ, dưa chuột bào, đậu phộng giã nát, vừng là được rồi, ăn lạnh lẽo sảng khoái rất thoải mái.
Quả nhiên, Giang mẫu và Giang Kham đều cảm thấy ăn một tô mì nguội còn dễ chịu hơn nhiều so với món ăn nóng, cơm nóng. Ngay cả Giang mẫu cũng ăn thêm một chén nhỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play