Hai người Tiểu Tư bên cạnh đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay Hoàng Hân kéo đi. Nàng ta vẫn không cam tâm, giãy giụa kêu gọi: “Cô nương, cô nương, ngươi giúp ta một chút, cầu xin ngươi!”
“Chỉ là học một ít quy củ, sẽ không đối với nàng làm gì chứ?” Vu Hiểu Tĩnh nhìn, nhịn không được hỏi. Thang quản gia lại cười, lần nữa lộ ra bộ dáng hòa khí hiền lành kia: “Cô nương nói đùa, chúng ta nơi này là làm ăn đứng đắn, chỉ là hảo hảo học quy củ mà thôi. Học không tốt nhiều lắm là bỏ đói hai bữa.”
Vu Hiểu Tĩnh không nói gì. Bỏ đói hai bữa? Nàng thiếu ăn một bữa đã cảm thấy đói đến hoảng. Người này nhìn hòa khí, nhưng không phải dễ nói chuyện như vậy. Nếu không có Phó Hoài Cẩn ở đây, sợ là cũng không đến lượt người quản sự này tự mình chiêu đãi.
Quả nhiên vẫn là A Tư nói đúng, vẫn phải có người quen, làm việc mới dễ dàng.
“Vị Hà thẩm tử này cũng có thể về trước đi.” Giang Tư không đưa ra bất kỳ đánh giá hay cầu tình nào đối với cách xử lý của Thang quản gia với Hoàng Hân. Nàng cũng sẽ không mua Hoàng Hân. Hoàng Hân chính là người của Thông Ký Nha Hành, xử lý thế nào không liên quan gì đến nàng. Nàng cũng không thể thấy một người liền giúp một người. Trên thế giới có nhiều người như vậy, nàng giúp sao cho hết?
Hơn nữa, vừa rồi cách làm của Hoàng Hân thực sự rất đáng ghét.
Giang cô nương, ta để bọn hắn một hồi lại chọn mấy tên đầu bếp nữ tới, hiện tại chúng ta xem trước một chút mấy người này thế nào? Thang quản gia đưa tay chỉ chỉ đứng tại một bên khác bị lưu lại năm cái nam nhân, đang muốn đi qua, liền nghe đến một mực trầm mặc Lâm Hà đột nhiên mở miệng: Giang cô nương, ta có thể hay không xách cái thỉnh cầu?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT