Giang Tư làm việc rất nhanh. Vừa lúc Giang mẫu và Giang Nguyên ngồi xuống, nàng đã cho mướp đắng trộn vào bình gốm sạch sẽ. Đương nhiên, nàng còn múc thêm một chén đặt lên bàn.
“A Nguyên, mau nếm thử mướp đắng trộn của tỷ tỷ làm.” Giang Tư đặc biệt đẩy đĩa mướp đắng trộn về phía Giang Nguyên. Nàng cầm thìa uống một ngụm canh, định khen Giang Nguyên thì cậu bé đột nhiên thay đổi nét mặt, như thể Giang Tư muốn cho cậu bé ăn độc dược vậy. Cậu bé lắc đầu lia lịa: “Không muốn, đắng! Khó ăn!”
“Không được, không cho phép kén ăn.” Giang Tư cười tủm tỉm, lòng dạ hiểm độc, gắp một đũa đưa đến bên miệng Giang Nguyên. Đứa bé đáng thương cầu xin nhìn về phía mẫu thân. Nhận được câu trả lời giống hệt là không được kén ăn, cậu bé không tình nguyện mở miệng.
Mướp đắng trộn nhìn bề ngoài rất đẹp, màu xanh biếc, điểm xuyết những lát ớt đỏ, nhìn rất hấp dẫn.
Nhưng từ trước đến nay không thích mướp đắng, tiểu hài tử nhăn mặt lại. Xem ra thật sự sắp bị ép ăn độc dược. Nhưng rất nhanh, khi Giang Tư đút mướp đắng vào miệng, tiểu hài tử đầu tiên là sững sờ, sau đó bặm bặm vài cái rồi nuốt xuống. Cậu bé ngẩng đầu nhìn Giang Tư với vẻ ngạc nhiên: “A tỷ… ăn ngon! Chỉ, chỉ hơi đắng một chút.”
Giang Nguyên duỗi bàn tay nhỏ bé, hai ngón tay chụm lại, cố gắng khoa tay để diễn tả “một chút”.
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Giang Tư cười, gắp một đũa mướp đắng trộn cho Giang mẫu, rồi lại gắp một đũa cho mình nhét vào miệng. Ừm… Thật sự không quá đắng, giòn non, sảng miệng, cay cay, còn rất kích thích vị giác, ăn ngon.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play