Giang Tư vừa dứt lời, một bàn tay trực tiếp bóp lấy lỗ tai Vu Hiểu Tĩnh, dọa nàng nhảy dựng, cũng đau đến nàng thẳng kêu lên: “Ai, ai, ai, đau! A nương, ngươi làm gì! Đau chết!”
“Ngươi cái nha đầu thúi, nói chuyện bên ngoài không thể làm ta bớt lo chút sao? Cho ngươi được lắm! Chỉ có ngươi nói nhiều, đến cửa đều là khách nhân, có ngươi không lễ phép như vậy sao?” Vu thẩm không khách khí kéo lỗ tai nàng liền hướng hậu viện đi, vừa đi vừa mắng, nghe những khách quen kia một trận cười vang, Vu Hiểu Tĩnh tức đến mặt đỏ bừng, vào hậu viện còn có thể nghe thấy giọng nói của nàng: “Nương, nhiều người như vậy! Ngươi nhất định để ta mất mặt!”
Đáng đời!
Giang Tư nhịn không được cười, lại cùng mấy vị khách hàng nói thêm vài câu, lại xoay người nhìn lại, Phó Hoài Cẩn và Tề Diệp vẫn ngồi ở đó không đi.
“Hôm nay điểm tâm thấy thế nào? Còn hợp khẩu vị không?” Giang Tư đi lên ngồi xuống, cười nhìn về phía hai người bọn họ.
“Hợp khẩu vị, đương nhiên hợp khẩu vị.” Tề Diệp bưng lên ly trà mơ quả nhấp một ngụm, cảm thán nói: “Ta vốn cho rằng cô nương Giang làm bánh ngọt điểm tâm tay nghề đã rất tốt, không ngờ làm đồ ăn cũng tốt như vậy, cũng khó trách Hoài Cẩn kén ăn như vậy cũng ăn không ít.”
Giang Tư khiêm tốn khoát tay, lại liếc mắt nhìn trên bàn ly trà mơ quả và bánh ngọt đậu đỏ cười lên: “Ta cảm thấy bánh ngọt đậu đỏ vẫn là ăn kèm với mật hoa quế thì ngon hơn một chút, đợi đến khi hoa quế nở rộ, ta sẽ làm chút mật hoa quế cho các ngươi nếm thử.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play