“Tình Nhi, ngươi không cảm thấy nghe rất… khó ngửi sao?” Giang Kham đã ngồi xuống, tay vẫn còn che mũi.
“Không biết a, các ngươi cứ nói là khó ngửi, ta lại không cảm thấy gì. Chỉ là hơi có chút không dễ nghe, nhưng ăn xong rồi lại nghe cái mùi này, ngược lại cảm thấy có một cỗ mùi trái cây đặc biệt.” Hồ Tình Nhi ăn đến say sưa ngon lành, Giang Kham cau mày khoát tay: “Các ngươi ăn… đừng ăn nhiều, lát nữa là phải ăn bữa tối rồi.”
“Bạch Sách thúc, người đã về hết rồi, ngươi mang đi cho bọn họ nếm thử đi, ta làm nhiều lắm, sầu riêng hương vị đặc biệt. Thích ăn thì cho bọn họ ăn nhiều chút, không thích thì thôi.” Giang Tư để lại một đĩa nhỏ sáu cái, còn lại toàn bộ đưa cho Bạch Sách mang đi.
“Ta cảm thấy thích ăn vẫn là số ít đi.” Giang Kham đứng lên, đi đến bên cửa sổ mở rộng cửa sổ ra thêm chút: “Ta đi nói với khách sạn Tiểu Tư buổi chiều sẽ đưa về nhà A Tư ăn.”
“Công tử, ta đi cùng người.” Tiêu Như vội vàng đi theo phía sau hắn, Hồ Tình Nhi cười ra tiếng: “Ca ngươi thật không thích mùi vị đó.”
“Vì chúng ta thích, thì phải làm cho hắn thích ứng.” Giang Tư mặc kệ, chống cằm: “Ta còn nói với Lý Đức là chúng ta ở trấn Thường Bình, để hắn nếu có cơ hội đi, nhất là sầu riêng, để lại cho ta một chút.”
“Ngươi thật sự thích nó.” Hồ Tình Nhi nhắc nhở: “Giống như ngươi tự nói, rất thích thì thích, không thích thì không thích, mà theo ta nhìn, không thích chiếm đa số, cho dù là thích, cũng không nhất định ăn nhiều, bởi vì lưu vị quá nặng, cho nên cho dù ngươi muốn mua, cũng cố gắng khống chế số lượng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play