Điều này hiển nhiên là một chuyện tốt.
Đồ ăn ở khách sạn lên khá nhanh. Món đầu tiên là món dê nướng mà Tiểu Tư hết sức giới thiệu. Kèm theo đó là một đĩa bánh mè nướng vàng ruộm, được cắt đôi nhưng chưa đứt hẳn. Kẹp chút dê nướng vào bánh mè, ăn cùng nhau, thịt dê được cắt rất mỏng, vô cùng tươi ngon. Bánh mè có vị thơm giòn, cắn nhẹ một miếng, lớp vỏ bánh giòn tan và hạt mè rơi lả tả.
Tiếp theo là vịt hổ phách, tim heo kho tàu, măng hầm dầu, Vân Ti trộn ớt và canh đậu phụ bí đao. Giang Tư chỉ cảm thấy hứng thú với vịt hổ phách và Vân Ti trộn ớt. Những món còn lại nghe tên đã thấy là những món ăn bình thường.
"Cô nương, vịt hổ phách nguyên lai là ức vịt mật ong nha!" Tiêu Như vừa thấy vịt hổ phách được bưng lên, liền gắp một miếng đầu tiên, lắc đầu, "Ừm... hơi quá ngọt, không bằng cô nương làm."
Món ức vịt mật ong này Giang Tư làm không nhiều, nhưng gia vị lại là sở trường của nàng. Món ức vịt mật ong nàng làm vừa ngọt vừa không ngán, thịt mềm mọng nước. Còn món của khách sạn, tuy thịt mềm nhưng rõ ràng là cho nhiều mật ong hơn, ăn vào quá ngọt.
Tuy nhiên, ở thời cổ đại, đường là thứ quý giá, gia đình bình thường khó có cơ hội ăn kẹo thì càng thích ngọt. Đường trong nhà Giang Tư không phải là thứ hiếm có, ăn quen những món ngon nên nàng không thích ngọt như người khác. Vì vậy, trừ bàn của Giang Tư và ba người kia, mười người còn lại trong đoàn buôn rõ ràng rất thích món vịt hổ phách này. Những thực khách xung quanh bàn ăn có món này về cơ bản đều ăn hết. Thảo nào đây là món Tiểu Tư giới thiệu.
Còn về món Vân Ti trộn ớt mà Tiểu Tư nói, thực chất là đậu hũ thái sợi trộn tương ớt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT