“Cha, cha uống ngụm nước này đi, chân trần đại phu sắp đến rồi, con đi múc nước về rửa vết thương cho cha, chờ đại phu đến là có thể bôi thuốc ngay.”
Chu phụ và mọi người không hề nghi ngờ, chỉ gật đầu.
Phùng Tiền Nhạc nói: “Chu lão bản, bây giờ Chu thúc chỉ cần chờ đại phu đến thôi, chúng ta ở đây cũng không có tác dụng gì, xin phép về trước.” Họ còn nhiều việc trên núi phải làm.
Chu Kiều Kiều gật đầu, nhìn bọn họ: “Ừm, tốt, hôm nay làm phiền các vị quá, cám ơn các vị.” Nàng tự mình tiễn họ ra ngoài, sau đó mới quay lại múc nước suối thuốc rửa vết thương cho Chu phụ.
Lúc này, nàng mới cởi vớ giày ra. Nhìn thấy hai cái dấu răng sâu hoắm. Chu Kiều Kiều siết chặt tay. Hai cái dấu răng? Rắn không có độc cắn thường để lại nhiều vết răng, chỉ có rắn độc cắn mới để lại hai cái dấu răng. Vậy… Cha nàng thật sự bị rắn độc cắn. Nàng thoáng rùng mình, may mắn là cha được khiêng về. May mắn là đã được nặn máu ra.
Chờ đã, Phùng Tiền Nhạc nói vết máu nặn ra là sạch sẽ. Nàng không hiểu, rắn độc cắn người thì nặn máu ra là bình thường sao? Thôi kệ, có lẽ nàng quá vô tri. Dù sao cũng đã cho cha uống nước giải độc rồi. Chắc sẽ không sao đâu.
“Kiều Kiều a, không nghiêm trọng chứ?” Chu phụ đã nằm xuống, không nhìn rõ vết thương trên chân mình thế nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT