Chu Kiều Kiều chớp chớp mắt. Rồi nói, “Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đi thẳng lên núi thôi.”
Tần Hữu gật đầu, đưa tay đỡ nàng, “Đi thôi.”
Mộ Dung Yến nhìn bóng lưng hai người quay người rồi hướng sườn núi đi. Ánh trăng rất tối, nhưng hắn lại thấy rất rõ bàn tay đang dắt nhau của họ. Không, không, hắn không có sinh khí. Tại sao hắn lại tức giận? Hắn hít một hơi thật sâu. Để lòng mình bình tĩnh trở lại, rồi mới theo sau.
Nhưng Mộ Dung Yến nhanh chóng cảm thấy quyết định của mình là sai lầm. Hắn đến cùng tại sao phải đi theo phía sau hai người? Lòng hắn không thể nào bình tĩnh, không thể bình tĩnh! Hô hấp của hắn dần dần bất ổn. Nhìn bóng lưng họ, ánh mắt hắn cũng trở nên bất thiện.
“A……” Chu Kiều Kiều mất thăng bằng, giẫm phải rêu xanh, cả người lao về phía mặt đất. Dù Tần Hữu có cố sức nắm chặt Chu Kiều Kiều, hắn vẫn không thể ngăn cản được lực đẩy nàng về phía trước. Hắn cắn chặt răng, mở to hai mắt nhìn. Đang định buông dây cương để bắt Chu Kiều Kiều thì đã có một đôi tay khác kịp thời tóm lấy Chu Kiều Kiều, nhấc nàng lên phía trước. Chu Kiều Kiều liền vững vàng đứng trên mặt đất.
“Hô hô, mẹ ơi cứu con, sợ chết mất, sao lại có một mảng rêu xanh lớn như vậy…… Thật trơn a……” Chu Kiều Kiều vỗ ngực mình. Bộ dạng sợ hãi.
“Ngươi không sao chứ……” Tần Hữu lập tức tiến lên hai bước, “Có bị thương không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play