Tần Hữu cười ha hả, tiếng cười vui vẻ, cởi mở, "Kia là đương nhiên, ngươi cho rằng ta nhiều năm như vậy đều là ăn cơm không thành sao?" Chu Kiều Kiều nghẹn lời, nghĩ lại cũng đúng. Nàng đi vào, tự giác đi nhóm lửa. Hai người ăn ý trò chuyện một chút chuyện thú vị, ví dụ như Tần Hữu nói về huấn luyện trong quân doanh, Chu Kiều Kiều nói về chuyện thú vị lúc đi săn.
"Đúng rồi Tần Quan Soa, ngươi đã ở quân doanh, vậy ngươi có thấy qua nhị ca ta không?" Chu Kiều Kiều vẫn muốn hỏi thăm tin tức về Chu Tiểu Diệu.
Tần Hữu lắc đầu, "Ta mới đến quân doanh nửa tháng trước, hơn nữa ta chủ yếu phụ trách việc lương thảo. Nhị ca ngươi bị bắt, hẳn là thuộc nhóm lính xông pha chiến đấu. Chờ ta trở về sẽ hỏi thăm giúp ngươi."
Chu Kiều Kiều nét mặt lộ ra ý cười, "Tốt, cám ơn ngươi, nếu có tin tức, có thể làm phiền ngươi viết thư về."
Tần Hữu gật đầu, "Ta đầu tháng sau sẽ gửi thư về cho Tiểu Ngũ, đến lúc đó ta sẽ viết riêng tin tức về nhị ca ngươi vào thư, ngươi đến nha môn tìm Tiểu Ngũ nhận." Chu Kiều Kiều lại lần nữa bày tỏ lòng cảm ơn.
Không biết lúc nào, hai người đã hợp tác làm xong bữa cơm. Chu Kiều Kiều nhìn trên bàn một mâm cá, một bát canh khoai tây thịt băm và một quả trứng gà, vào thời điểm này, cách bày trí này đã coi như là rất tốt rồi.
"Đến, ngươi nếm thử tay nghề của ta." Tần Hữu gọi Chu Kiều Kiều, đôi mắt không rời khỏi nàng. Đã sáu mươi sáu ngày họ không gặp nhau. Kiều Kiều so với trước kia béo lên chút, nhìn xem nàng dạo này đúng là không phải chịu khổ. Hắn nhìn Chu Kiều Kiều ăn cơm, giống như nhìn nàng ăn no là hắn cũng có thể no vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play