Sầm Ngọc không nói gì, chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn mọi người với nụ cười như có như không. Hắn nhìn như mây bay gió thoảng, nhưng trên thực tế trong lòng lại mừng thầm không thôi. Hắn đã hiểu vì sao Tạ sư muội lại sống vui vẻ như vậy! Hóa ra không cần để ý đến cảm xúc của nhiều người bên ngoài, chỉ lấy cảm nhận của bản thân làm trung tâm, muốn nói gì thì nói, cảm giác thật sự rất thoải mái!
Nói thật, nếu Sầm Ngọc tiếp tục phản bác thêm vài câu, đám người Hạo Nguyệt Môn có lẽ còn có thể yên tâm hơn mấy phần, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác ngoài cười ra thì không nói gì, điều này lại khiến người ta sinh ra không ít áp lực trong lòng.
Cuối cùng, vẫn là Lộ Hoa phá vỡ cục diện có chút quỷ dị, yên tĩnh này.
“Người bị thương là tại Hạo Nguyệt Môn chúng ta, bất kể thế nào, Hạo Nguyệt Môn chúng ta đều sẽ phụ trách đến cùng. Bất quá, dưới mắt Hạo Nguyệt Môn còn đang có nội ưu chưa giải, cũng thực sự không rảnh tay đi truy tra tung tích kẻ đã đánh lén các ngươi. Nếu Sầm tiểu hữu không chê, chúng ta mấy lão già này nguyện ý tự mình đi một chuyến để chữa trị cho vị Cơ tiểu hữu kia. Không biết Sầm tiểu hữu thấy thế nào?”
Sắc mặt Sầm Ngọc vẫn không có biến hóa, nhưng trong lòng hắn lại lặng lẽ giơ ngón cái cho Tạ Huỳnh:
O ( ̄▽ ̄) d!
Thật đúng là để Tạ sư muội nói trúng rồi! Đám trưởng lão Hạo Nguyệt Môn này quả nhiên không yên lòng và không tin tưởng lời thoái thác của bọn họ. Cái gọi là chữa trị? Rõ ràng chính là muốn kiểm chứng Cơ Hạc Uyên có bị thương hay không!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT