Ngọn lửa màu xanh giống như một con rắn độc ưu mỹ, khi chạm vào một tu sĩ ở bên trong, lập tức thiêu cháy hắn thành tro bụi.
Một cơn gió thổi qua là sạch bong!
Tạ Huỳnh thờ ơ lạnh nhạt, không có bất kỳ ngăn cản nào: Đám người này muốn giết nàng đoạt bảo trước, vậy thì cũng không trách được bị U Liên phản sát.
Cho dù là vấn tâm với lôi kiếp, Tạ Huỳnh cũng không thẹn với lương tâm!
“Là Dị Hỏa!”
“Trời ạ! Nàng thế mà thu phục được Dị Hỏa trong Ma Quỷ cốc!”
Cảnh tượng lập tức hoàn toàn đảo ngược.
Đám người vốn ngang ngược càn rỡ yên lặng lùi về phía sau, vẻ mặt chấn kinh sau đó là sự sợ hãi sâu sắc.
U Liên cũng không để ý đến những tu sĩ này, tay nhỏ vừa nhấc, trực tiếp hấp thu đầu dung nham liệt diễm trong Ma Quỷ cốc vào thể nội.
Đây chính là thứ tốt có thể nuôi ra Sí Linh Liên, nàng muốn mang đi cùng!
“Ai nha! Suýt chút nữa thì quên mất ngươi, cái tên khốn kiếp đáng chết này!”
U Liên vỗ vỗ trán, vui vẻ chạy đến trước mặt Uông Khuynh vẫn còn cắm trong tường.
“Ngươi nói xem, ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?”
“U Liên, ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng nhớ kỹ là phải giữ lại mạng hắn.”
Nghĩ đến nhiệm vụ chính tuyến, Tạ Huỳnh nhắc nhở một câu.
Nhưng lời này nói ra trong tai Uông Khuynh lại mang một ý nghĩa khác.
Uông Khuynh thầm nghĩ: Quả nhiên! Hắn biết Tạ Huỳnh vẫn không bỏ được chúng sư huynh đệ của Vân Thiên Tông, bằng không sao lại cố ý dặn dò muốn giữ lại mạng hắn chứ?
Chỉ là lần này nàng thực sự quá đáng rồi, đợi nàng trở lại Vân Thiên Tông, hắn nhất định phải cùng các sư huynh đệ thương lượng thật tốt để dạy dỗ nàng một trận!
Uông Khuynh đang mơ mộng hão huyền, cúi đầu lại nhìn thấy nụ cười không có ý tốt của U Liên, trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, sắc mặt cứng đờ.
“A a ah!!!”
Một giây sau, toàn bộ Ma Quỷ cốc tràn ngập tiếng kêu thảm thiết như sói tru quỷ khóc của Uông Khuynh.
Uông Khuynh toàn thân bị ngọn lửa màu xanh bao phủ, Thanh Diễm thiêu rụi toàn bộ pháp y và cả tóc trên người hắn, từng tấc thi thể hắn bị đốt cháy nhưng không cho hắn một chút thống khoái.
Uông Khuynh chỉ cảm thấy mình như bị nhốt trong một chảo dầu, hết lần này đến lần khác bị chiên nướng. Nỗi đau trên nhục thể hắn còn có thể chịu đựng, nhưng sự xé rách và nhói buốt bám vào linh hồn lại khiến hắn chỉ muốn đập đầu chết đi cho rồi.
Nhưng U Liên ban cho sự trừng phạt này còn chưa dừng lại. Thế nhân chỉ biết U Minh Thanh Liên Diễm có thể đốt cháy mọi tội ác và ô uế, thanh lọc tâm trí tu sĩ, nào hay biết nó còn có thể kéo tu sĩ vào ảo cảnh, vô hạn phóng đại những hình ảnh đáng sợ và tuyệt vọng nhất trong sâu thẳm tâm hồn họ.
Giờ đây, Uông Khuynh chính là như vậy.
Uông Khuynh không biết mình đã chìm đắm trong ảo cảnh này bao lâu, đến khi hắn lấy lại ý thức và trở về thực tại, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một trận cười nhạo.
Tu chân giới mạnh được yếu thua, tôn ti bất minh là chuyện thường tình ở đâu cũng có. Những tu sĩ này tự biết không thể làm gì Tạ Huỳnh, nên trút hết cơn giận lên người Uông Khuynh, kẻ đã xúi giục họ giết người đoạt bảo.
“Ha ha! Các ngươi nhìn xem! Hắn thật nhỏ bé!”
“Đầu của hắn còn rất bóng lưỡng, ban đêm không cần đèn cũng thấy rõ.”
“Thật không biết là đệ tử tông môn nào lại vô dụng như vậy.”
“Ta nhìn bộ trang phục tông môn của bọn họ lúc trước, dường như là Vân Thiên Tông……”
“Ha ha ha ha, làm sao có thể?! Vân Thiên Tông sao lại có đệ tử mất mặt như vậy!”
“……”
Uông Khuynh giật mình, cơn gió nhẹ lướt qua, đầu hắn lạnh lẽo, phía dưới cũng lạnh lẽo……
Một suy nghĩ táo bạo và hoang đường hiện lên trong lòng hắn.
Uông Khuynh khó khăn cúi đầu nhìn xuống, khi xác định mình không còn mảnh vải nào trên người để người ta chiêm ngưỡng, hai mắt hắn tối sầm lại, suýt ngất đi.