Một khắc đồng hồ sau, đan hương bốn phía.
Tạ Huỳnh thu tay lại, lộ ra một vòng công cùng danh cười thầm:
Ta quả nhiên là một thiên tài Đan Tu!
Nhưng một giây sau, khi nàng mở nắp đan lô, nàng và Cơ Hạc Uyên lại cùng nhau lâm vào sự im lặng kỳ quái:
Chỉ thấy trong lò đan nằm lẳng lặng mấy khối toàn thân xanh biếc còn tỏa ra thanh hương yếu ớt, như “thịt kho tàu”!
“Tỷ tỷ, đây là cái gì?”
“Hồi Nguyên Đan.”
“Ngươi xác định cái đồ chơi này là Hồi Nguyên Đan?!”
“Ta xác định! Ai quy định đan dược nhất định phải là tròn? Hiệu quả tốt chẳng phải là được?”
Bị nghi ngờ, Tạ Huỳnh cảm thấy lòng tự ái của mình bị nghiêm trọng vũ nhục, nàng không vui trừng mắt nhìn Cơ Hạc Uyên một cái, “Tạ Huỳnh bài Hồi Nguyên Đan, già trẻ không gạt, không tin ta ăn cho ngươi xem.”
Không đợi Cơ Hạc Uyên mở miệng, Tạ Huỳnh đã cầm lấy một khối Hồi Nguyên Đan nuốt vào.
Hồi Nguyên Đan vừa vào miệng đã hóa thành Linh Lực tuôn hướng linh mạch, Linh Hải của nàng. Tạ Huỳnh lập tức đả tọa điều tức, sau một lát, nàng chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, Linh Lực hao tổn khi chữa thương cho Tiểu Hạc lúc trước đã được bổ sung lại.
Khi Tạ Huỳnh đả tọa, Cơ Hạc Uyên liền ngồi xổm ở bên cạnh nàng lặng lẽ quan sát. Hắn có thể cảm nhận được sự biến hóa Linh Lực quanh thân Tạ Huỳnh, cho nên lúc này hắn tin tưởng Tạ Huỳnh.
Nàng thật đúng là một thiên tài.
Cái đồ chơi xấu xí này quả thật là Hồi Nguyên Đan không sai, hơn nữa nhìn tình huống, dược hiệu có thể còn tốt hơn loại bán trên thị trường.
Cơ Hạc Uyên không do dự nữa, cầm lấy số Hồi Nguyên Đan còn lại cùng nhau ăn vào.
Yêu Tông bị hủy, hắn làm Thiếu chủ Yêu Tông cũng bị người ám toán, trọng thương, tu vi bị lui, ngay cả thân hình khuôn mặt cũng rút lui về dáng vẻ của một đứa trẻ mười hai tuổi.
Hắn hiện tại vô cùng cần thiết chữa thương đồng thời khôi phục tu vi, như vậy mới có thể có sức ứng phó trước khi sát thủ đến.
Còn về hiện tại…… Ánh mắt Cơ Hạc Uyên rơi vào Tạ Huỳnh đang điều tức,
Hắn thà rằng trước đi theo Tạ Huỳnh bên người còn có cái chỗ dựa, còn lại chờ khỏi bệnh rồi tính sau.
Tạ Huỳnh điều tức kết thúc vừa mở mắt, đã thấy Cơ Hạc Uyên hướng mình lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Máu đen trên mặt hắn không biết từ lúc nào đã được lau sạch, để lộ ra một khuôn mặt nhỏ tuấn tú như ngọc. Khi hắn cười, vẻ mặt lại vô cùng ngây thơ đáng yêu.
“Tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại.”
“Vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo tức là đạo chích, nói đi, ngươi muốn làm cái gì?!”
Tạ Huỳnh đưa tay ấn xuống đầu Cơ Hạc Uyên, ngăn cản hắn tiếp tục tới gần, mặt mũi tràn đầy đề phòng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của hắn.
Khoảnh khắc bị ấn đầu, nụ cười trên mặt Cơ Hạc Uyên suýt nữa không thể duy trì: Vẫn chưa có người nào dám ấn đầu của hắn!
Nhưng vì đại cục, hắn nhịn!
“Ta muốn đi theo tỷ tỷ, người nhà của ta đều bị Tà Tu giết, ta hiện tại lẻ loi một mình không biết đi đâu.”
“Vậy ngươi thật là rất đáng thương.”
Tạ Huỳnh thương tiếc nhìn Cơ Hạc Uyên, nhưng từ chối thì ánh mắt cũng không hề chớp một cái.
“Nhưng ta cũng rất đáng thương, ngươi xem, ta cũng mới mười ba tuổi, túi tiền của ta còn sạch sẽ hơn cả mặt, ta ngay cả mình còn nuôi không sống, đâu còn có thể chiếu cố ngươi? Cho nên ngươi vẫn là đừng đi theo ta.”
Cơ Hạc Uyên:? Người phụ nữ ý chí sắt đá này!
Xem ra hắn phải ra đòn sát thủ rồi.
“Nhưng là ta có Linh Thạch, ta còn có đan lô và linh thảo, tỷ tỷ thật không mang ta đi sao?”
Tạ Huỳnh đang đứng dậy rời đi bỗng dừng bước, một giây sau nàng nhanh chóng quay lại, rất tự nhiên dắt tay Cơ Hạc Uyên.
“Ta nghĩ lại, ngươi thực sự quá đáng thương ta không thể ngồi yên không lý đến, cho nên ta quyết định chiếu cố thật tốt ngươi, về sau ta chính là tỷ tỷ của ngươi.