Đối mặt với công kích của Tạ Huỳnh, Ninh Huyền không hiểu sao vẫn luôn né tránh mà không hề chống cự. “Tạ Huỳnh, cho dù ngươi có thể tăng tu vi lên Hóa Thần trong thời gian ngắn ngủi cũng vô dụng. Ngươi không giết được ta, thế gian này không ai có thể giết ta.”
“Ta biết! Ta không muốn giết ngươi. Bán Ma là bất tử chi thân, ta không có ý nghĩ lấy trứng chọi đá.” Tạ Huỳnh mạn không sợ hãi gật đầu, hai tay cùng lúc kéo kiếm, làm kiếm từ trên đánh xuống, khôn kiếm từ dưới đâm lên, góc độ xảo trá khiến Ninh Huyền khó lòng phòng bị. “Bất quá không chết cũng không có nghĩa là không bị thương, đúng không? Chỉ cần có thể làm ngươi trọng thương là đủ rồi. Huống chi là người sáng lập tử sinh nghịch chuyển trận, ta không tin việc phá trận không có bất kỳ phản phệ tổn thương nào đối với ngươi. Hơn nữa, vừa rồi khống chế chúng ta chắc hẳn cũng đã tiêu hao không ít lực lượng của ngươi. Bằng không, tại sao ngươi chỉ né tránh mà không xuất thủ nghênh chiến?”
“Ta nghe nói ngươi là Vô Tình Đạo Kiếm Tu, vậy tại sao ngươi chưa từng rút kiếm? Có lẽ vẫn không thể? Bất quá cũng trong dự liệu, dù sao một Kiếm Tu đã vứt bỏ bản tâm, ngay cả đạo mình chọn cũng ruồng bỏ, nơi nào còn xứng cầm kiếm?”
Hai người giao thủ giữa không trung, chênh lệch cảnh giới quá lớn khiến đám người muốn giúp cũng không có chỗ ra tay. Thân ảnh của họ nhanh như tàn ảnh, căn bản không thấy rõ ai là ai, chỉ có tiếng khiêu khích muốn ăn đòn của Tạ Huỳnh không ngừng truyền đến tai mỗi người theo gió. “Rút kiếm a! Vì sao không rút kiếm?” “Rút kiếm, kiếm tâm đều phế vật!” “……”
Cách đây không lâu, Tuyết Ngọc còn bị Tạ Huỳnh dặn không được chọc giận Ninh Huyền, giờ mặt mũi tràn đầy mê mang: “Không phải? Sao lại thế này? Nàng không phải bảo ta đừng chọc giận Ninh Huyền sao? Nhưng lời của nàng này lại càng như chọc vào ống thở hơn đi?”
“Việc này rất đơn giản.” Thẩm Phù Ngọc thở dài, giọng nói đã thành thói quen. “Khi không đánh lại thì nên yếu thế nhận thua là tất yếu; chỉ khi nào có năng lực phản kháng thì dĩ nhiên là toàn tâm toàn ý không chút sơ hở mà đánh địch. Việc khiến Đạo Tâm của người ta sụp đổ, A Huỳnh cũng không phải lần đầu làm. Đều là tác phong trước sau như một của nàng mà thôi!” Tuyết Ngọc ngộ ra: Nguyên lai đây mới thực sự là người thức thời mới là anh hùng.
“Ta đi hỗ trợ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT