Quan trọng nhất là, cái việc đánh người chết tiệt này sao mà đau thế?!

Quả nhiên, nha đầu mà tên kia để mắt tới giống như nàng đã ngang ngược lại không nói đạo lý. Nếu không phải năm đó mình đánh bại tên kia, nàng đã không dễ dàng nhận một tiểu nha đầu Trúc Cơ kỳ làm chủ nhân như vậy!

Tạ Huỳnh ra tay không hề nể nang, trong lòng nàng rõ ràng U Liên chỉ nhìn như trẻ con, thực tế có lẽ đều là một lão quái vật mấy nghìn tuổi.

Nắm đấm của nàng nhiều lắm là khiến U Liên đau một đoạn thời gian, chứ không đến nỗi làm bị thương nàng thật sự.

Bị Tạ Huỳnh đè xuống đất đánh, U Liên rất muốn hoàn thủ, nhưng cánh tay chân ngắn cũn của nàng đừng nói là cho Tạ Huỳnh một quyền, ngay cả một sợi tóc của Tạ Huỳnh cũng không đụng tới, chỉ có thể bị đánh đơn phương!

Không biết qua bao lâu, đã bị đánh cho không còn cách nào, U Liên không biết từ đâu lấy ra một lá cờ trắng nhỏ run rẩy đung đưa.

“Đừng đánh… Đừng đánh… Ta nhận thua, ta đầu hàng…”

“Thật?” Tạ Huỳnh buông tay đang túm tóc U Liên ra, “Người tu tiên không lừa người tu tiên.”

“Người tu tiên không lừa người tu tiên.”

“Ừm ~ cái này còn tạm được.”

Tạ Huỳnh hài lòng buông tay, U Liên vội vàng bò dậy cách xa nàng.

“Ngươi thắng ta, ta sẽ giữ lời hứa rời khỏi Ma Quỷ cốc cùng ngươi.”

U Liên vừa nói vừa kết một ấn pháp kỳ lạ, sau đó một đám lửa nhỏ tách ra khỏi cơ thể nàng.

Ngọn lửa kia thoạt nhìn màu xanh, nhưng đến gần thì Tạ Huỳnh mới phát hiện bên ngoài còn bị một tầng lửa đỏ rất nhạt bao phủ, cả đóa lửa có hình dạng một đóa sen.

“Đây là bản thể của ta, U Minh Thanh Liên Diễm. Nữ nhân, ngươi chỉ cần nhỏ một giọt máu lên là có thể cùng ta ký kết khế ước chủ tớ, từ nay về sau ta chỉ có thể nghe một mình ngươi.”

Trong đôi mắt trong veo của Tạ Huỳnh hiện lên một tia kinh ngạc:

U Minh Thanh Liên Diễm, thời Thượng Cổ sinh ra tại U Minh Cực Âm Chi Địa, nắm giữ U Minh chi lực, sinh ra đã có linh thức, đồng thọ cùng trời đất, nhưng mỗi hơn vạn năm sẽ ngủ say phản phác quy chân, đến khi thức tỉnh lại cần từ ấu niên kỳ bắt đầu tu luyện lại từ đầu.

U Minh Thanh Liên Diễm sinh ra đã có năng lực đốt diệt hết thảy ô uế và thanh lọc tâm linh của tu sĩ. Khi trưởng thành, U Minh Thanh Liên Diễm trong nháy mắt có thể thiêu hủy một thành trì, nói là hủy thiên diệt địa tuyệt không phải quá lời.

Tạ Huỳnh cũng không ngờ vận khí của mình lại tốt như vậy, vậy mà lại có thể ở Ma Quỷ cốc được đến U Minh Thanh Liên Diễm!

“Khế ước chủ tớ thì thôi, khế ước cộng sinh là tốt rồi. Ngươi trước ở bên cạnh ta hỗ trợ, chờ có một ngày ta hoàn thành việc muốn làm rồi sẽ phóng thích tự do cho ngươi.”

Tạ Huỳnh phất tay từ bỏ khế ước, lập tức dùng Linh Lực hóa thành lưỡi dao bức ra một giọt máu nhỏ lên đó.

Tạ Huỳnh cảm thấy vô cùng kỳ diệu: Khoảnh khắc máu của nàng dung hợp với U Minh Thanh Liên Diễm, nàng bỗng nhiên có thể cảm nhận được cảm xúc và tâm ý của U Liên.

Trách không được nguyên tác bên trong Lâm Nguyệt Tương thường muốn thu một Linh thú, có thể cùng mình tâm ý tương thông lại thực lực mạnh mẽ Linh thú còn xa xa hữu dụng hơn người ngoài trợ giúp.

Dù sao ký kết khế ước chủ tớ, Linh thú vĩnh viễn không thể phản bội chủ nhân.

U Liên cũng ngây người một lát, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Tạ Huỳnh lại từ bỏ làm chủ nhân của mình!

Hắn thế nhưng là Thượng Cổ Thập Đại Dị Hỏa một trong U Minh Thanh Liên Diễm a!

Thấy Tạ Huỳnh quay người đi về phía con nhện cua bảy sao đỏ, U Liên vội vàng đi theo.

“Uy! Nữ nhân! Ngươi biết ta là ai không?! Ngươi biết chủ nhân trước kia của ta là ai không?!”

“Thứ nhất, ta không gọi ‘uy’ hay ‘nữ nhân’, ta gọi Tạ Huỳnh.

Thứ hai, ta biết ngươi là U Minh Thanh Liên Diễm, Thượng Cổ Thập Đại Dị Hỏa một trong; đồng thời ta không có hứng thú với chủ nhân trước kia của ngươi, ta hiện tại chỉ muốn rời đi nơi này, hiểu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play