Con nhện đỏ thất tinh vô cùng kiên nhẫn, vồ hụt rồi lại nhào tới.
Tạ Huỳnh thỉnh thoảng cũng “đại phát thiện tâm” để nó cắn một cái, sau đó nếm thử Bát Bảo cá mỹ vị thế nào, lần sau nó sẽ càng ra sức hơn.
Cứ thế mãi, làm không biết mệt.
Nó bị Bát Bảo cá trước mắt hoàn toàn thu hút, sớm đã quên Tạ Huỳnh trên lưng lên tận mây.
Càng không ý thức được nó đã biến thành tọa kỵ của Tạ Huỳnh!
Một người một nhện phối hợp hết sức ăn ý hài hòa.
Thấy cảnh này, đám tu sĩ tập thể im lặng:
Điều này có hợp lý không?!
Điều này không hợp lý!
Nhưng Tạ Huỳnh lại làm được thật sự!
Ma Quỷ cốc liệt diễm dung nham vô cùng lợi hại, tu sĩ Trúc Cơ kỳ cho dù có Linh Lực hộ thể cũng khó chống đỡ một khắc trong liệt diễm dung nham này.
Nhưng bây giờ Tạ Huỳnh cưỡi trên lưng con nhện đỏ thất tinh đi lại trong dung nham như về nhà mình, tự nhiên thoải mái dễ chịu.
Nàng bảo cua nhện đi hướng đông, cua nhện tuyệt đối không đi hướng tây.
Tạ Huỳnh cứ thế ung dung cưỡi cua nhện đi dạo trong Ma Quỷ cốc, đồng thời nhanh chóng và hung ác thu hoạch Sí Linh Liên trong liệt diễm dung nham.
Đám người chảy xuống nước mắt ao ước và hối hận:
Sao bọn họ không nghĩ tới dùng phương pháp này để thuần phục con nhện đỏ thất tinh?
Thiếu nữ này, chẳng lẽ là thiên tài của Ngự Thú thế gia nào đó?!
Cơ Hạc Uyên trên mặt hiển hiện một vòng kiêu ngạo:
Quả nhiên, biện pháp này chỉ có tiểu sư tỷ của hắn mới nghĩ ra được!
Uông Khuynh trong mắt cũng xẹt qua một tia tham lam:
Không ngờ Tạ Huỳnh cái đồ phế vật kia lần này lại rất hữu dụng, thế mà ngắt lấy nhiều Sí Linh Liên như vậy.
Hắn đổi ý, nếu Tạ Huỳnh chịu dâng toàn bộ Sí Linh Liên, hắn cũng không phải là không thể tha thứ cho nàng vài phút……
Giờ này khắc này, Tạ Huỳnh đã cưỡi cua nhện đi dạo khắp Ma Quỷ cốc, Sí Linh Liên sinh trưởng trong cốc cũng bị nàng toàn bộ bỏ vào túi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại không phát hiện sự tồn tại của Dị hỏa!
Chẳng lẽ là nàng phán đoán sai lầm, thời gian Dị hỏa xuất thế chưa đến, con nhện thèm ăn này là tự mình chạy đến kiếm ăn?
Một giây sau.
Ngọn lửa dung nham vốn đang bình tĩnh chợt bạo động, Tạ Huỳnh có thể mẫn nhuệ cảm giác được con nhện đỏ thất tinh dưới thân đang sợ hãi run rẩy.
Trong Ma Quỷ cốc, thứ có thể khiến con nhện đỏ thất tinh sợ hãi không nhiều, Tạ Huỳnh Kỷ vẫn lập tức nghĩ đến đám Dị hỏa đang ngủ say trong Ma Quỷ cốc!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, dung nham dưới thân đột nhiên hình thành một cái Tuyền Qua khổng lồ muốn hút nàng trực tiếp vào trong.
Tốc độ nhanh chóng, Tạ Huỳnh thậm chí không kịp thi pháp liền cùng con nhện đỏ thất tinh bị Tuyền Qua nuốt chửng!
“Tiểu sư tỷ!”
Cơ Hạc Uyên sau khi phát giác có gì không đúng lập tức phi thân xuống, đáng tiếc vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị Tuyền Qua nuốt chửng.
“Đáng ghét!”
Trong cơn phẫn nộ, Cơ Hạc Uyên vung kiếm, trực tiếp chặt đứt một khối núi trong Ma Quỷ cốc!
Đồng tử vốn đen kịt của hắn trong chốc lát biến thành màu xanh.
Đám người bị chiêu này trực tiếp chấn nhiếp, không một ai dám lên trước quấy rầy thiếu niên toàn thân tản ra áp suất thấp này.
Đột nhiên, hắn giống như nghĩ đến điều gì, lập tức móc ra mệnh bài Tạ Huỳnh đặt ở chỗ mình xem, thấy mệnh bài hoàn hảo không chút tổn hại, hắn mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra:
Mệnh bài chưa nát, Tạ Huỳnh tạm thời không cần lo lắng tính mạng……
Khoảnh khắc Tạ Huỳnh bị Tuyền Qua kéo vào, nàng lập tức điều động toàn thân Linh Lực rèn đúc một cái băng thuẫn cho mình.
Nhưng đáng tiếc, động tác chậm chạp của con nhện đỏ thất tinh lại nhanh nhẹn quay người, dùng tám cái càng cua to lớn ôm Tạ Huỳnh vào trong ngực, trực tiếp thay nàng ngăn cản tất cả dung nham.
Trong cái sọ não to bằng quả đào của con nhện đỏ thất tinh chỉ có một ý nghĩ: