Người vẫn là không thể phiêu, cái này không để cho liền bay ra sự tình?!
Tạ Huỳnh mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng dữ dội. Trước mắt nàng là hình ảnh mấy người Tiểu Hạc cùng sư huynh, sư tỷ.
Nàng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng phát hiện đầu lưỡi vẫn còn tê dại, không thể phát ra lời.
Huống hồ, vừa nghĩ tới dược hiệu của viên "Ngọc Cốt Đan" lúc trước, Tạ Huỳnh cũng không muốn nói gì nữa. Nàng trước đây sao không nhận ra mình có tiềm chất làm độc tu? Chỉ với loại dược hiệu nhanh chóng này, độc chết tu sĩ dưới Kim Đan kỳ chắc hẳn không đáng kể. Nếu có thể cải tiến, có lẽ ngay cả Kim Đan kỳ cũng có thể bị độc chết.
Tạ Huỳnh nằm trên giường, suy tư về khả năng luyện chế độc đan có thể độc chết tu sĩ Kim Đan kỳ. Nhưng bộ dạng của nàng lúc này, trong mắt người khác lại là một hình ảnh hoàn toàn khác.
Trong mắt Thẩm Phù Ngọc và mọi người, Tạ Huỳnh lúc này chỉ là tỉnh lại nhìn họ một cái rồi lại nhìn chằm chằm lên trần nhà không một tiếng động, trông như người mất trí.
"Xong rồi, xong rồi, Tứ sư tỷ sẽ không phải bị đan dược của mình làm cho ngốc rồi chứ?"
"Sư muội đừng nói lung tung." Tống Tụ Thì kịp thời cắt lời Mạnh Phù Doanh, "Tứ sư tỷ là Đan Tu, không phải độc tu. Dù có nhất thời sơ suất luyện sai đan, cũng không đến nỗi làm người ta ngốc đi được."
"Không, ta thấy rất có khả năng."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT