Các sư huynh sư tỷ ứng sẽ không khiến ta thất vọng chứ?”
“Đương nhiên sẽ không!”
Kỳ thực vẫn là muốn vờn qua vờn lại một chút, đáng tiếc tiểu sư muội của bọn họ căn bản không cho cơ hội này.
“Vậy sư huynh sư tỷ mau trở về tu luyện đi, cố lên nha!”
Hoàn toàn cự tuyệt không được Tạ Huỳnh, ba người chỉ có thể cam chịu ôm lễ vật về viện tử của mình, trong khoảnh khắc, nơi này liền chỉ còn lại Tạ Huỳnh và Cơ Hạc Uyên hai người.
Tạ Huỳnh đang muốn mở miệng, đã thấy Cơ Hạc Uyên chậm rãi lắc mình đến trước mặt nàng, ngoan ngoãn đưa tay ra.
“Ừm?”
Trên mặt Tạ Huỳnh là một bụng nghi ngờ. Nàng thăm dò đưa tay bỏ vào lòng bàn tay Cơ Hạc Uyên, sau đó nắm chặt.
“Là ý này sao?”
Cơ Hạc Uyên:……
Không được tức giận, không được tức giận. Lại không phải ngày đầu tiên biết Tạ Huỳnh có cái đức hạnh này.
Hắn hít sâu một hơi, mỉm cười rút tay về.
“Tiểu sư tỷ, sư huynh bọn hắn đều có lễ vật. Vậy lễ vật của ta đâu? Sẽ không phải…… Ta không có đi?”
“Làm sao lại thế? Chúng ta thế nhưng là cùng chung hoạn nạn tình cảm!”
Tạ Huỳnh sờ sờ cánh tay, luôn cảm thấy Tiểu Hạc mỉm cười làm cho người ta nổi da gà.
“Lễ vật của ngươi ta đã sớm nghĩ kỹ, chỉ là hiện tại còn chưa phải thời điểm tặng cho ngươi. Ngươi yên tâm, ta thiếu ai cũng sẽ không thiếu ngươi phần đó.”
“Tiểu sư tỷ phải nhớ kỹ hôm nay đáp ứng ta, nếu không……”
Cơ Hạc Uyên híp híp mắt. Khí chất vai ác vừa mới dấy lên đã bị Tạ Huỳnh làm cho tan vỡ như gió thoảng.
“Biết, biết rồi!” Chỉ thấy Tạ Huỳnh trực tiếp bắt lấy thủ đoạn của hắn rồi chạy ra ngoài. “Lãng phí thời gian dài như vậy, ta đều sắp không đuổi kịp Bắc Minh đảo Tô đại sư huynh giáo thuật pháp khóa rồi! Chúng ta đi mau, có lời gì thì trở về rồi nói sau.”
Cơ Hạc Uyên:……
Thật không hiểu tại sao lại có người thích khóa tu luyện như vậy. Chẳng lẽ Tạ Huỳnh không thấy những chương trình học đó cực kỳ buồn tẻ nhàm chán sao?
Cứ cho là trong lòng cực kỳ không hiểu, nhưng thân thể của hắn lại rất thành thật. Hắn căn bản không hất ra Tạ Huỳnh đang nắm tay mình, tùy ý nàng lôi kéo chạy đến bờ biển.
Lúc này, đại hải quy Tàng Lục đã sớm chờ ở đây.
Tạ Huỳnh động tác thành thạo, một cái tung nhảy ngồi lên mai rùa của Tàng Lục, sau đó lấy thịt khô trong ví ra đút cho nó.
“Lão Lục, đi mau! Chúng ta muốn không kịp Tô sư huynh thuật pháp khóa rồi!”
“Được rồi!”
Lời còn chưa dứt, Tàng Lục đã như một mũi tên rời cung, chở hai người nhanh chóng chạy về phía Bắc Minh đảo.
Cơ Hạc Uyên lấy tay chống má, ngồi ở phía sau Tạ Huỳnh, nhìn nàng bị gió thổi tung mái tóc dài. Trong mắt hắn xẹt qua một tia im lặng:
Hắn thật sự không rõ.
Làm sao lại có người thích khóa tu luyện như vậy?!
Quan trọng nhất là, Tạ Huỳnh mình thích thì thôi, nàng còn hết lần này đến lần khác muốn lôi kéo hắn cùng một chỗ. Gió táp mưa sa, không hề lùi bước.
Hai người đến lớp học của Bắc Minh đảo, Bắc Minh đảo tông chủ đại đệ tử Tô Ngôn Chi cũng mới vừa đến không lâu.
Thân là tông chủ thân truyền đại đệ tử, Tiêu Diêu Tông thủ tịch đệ tử, Tô Ngôn Chi mặc kệ là dung mạo hay tu vi đều là người nổi bật trong đám đệ tử Tiêu Diêu Tông.
Nhưng Tô Ngôn Chi xưa nay không tại đám nhập môn không lâu sư đệ sư muội như Tạ Huỳnh trước mặt thể hiện uy phong thủ tịch đệ tử.
So với thủ tịch đệ tử dưới trướng tông chủ, Tô Ngôn Chi càng giống như một người ca ca ôn nhu kiên nhẫn. Không chỉ có Tạ Huỳnh, mà đám đệ tử Nội các Tiêu Diêu Tông đều cực kỳ thích vị sư huynh này.
Liên quan tới sự xuất hiện của Tô Ngôn Chi, Tạ Huỳnh nhớ kỹ trong sách đã từng đề cập qua.
Tô Ngôn Chi cùng Thẩm Phù Ngọc coi như lưỡng tình tương duyệt. Chỉ tiếc hai người bọn họ đều còn chưa kịp nói rõ tâm ý với nhau, Tiêu Diêu Tông liền gặp họa diệt môn.