Trước đây, Cơ Hạc Uyên từng ích kỷ và bạc bẽo, chỉ cần có lợi cho mình, bất luận là người hay vật, hắn đều không chút do dự lợi dụng. Sau khi mẫu thân qua đời, Vu tộc gần như diệt tuyệt, người duy nhất hắn quan tâm chỉ còn lại mình. Còn Vân Thiên Tông, lần đầu gặp mặt, giống như là một nhánh cây mở rộng đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô tịch mà hắn luôn nhìn thấy điểm cuối. Nhánh cây mở rộng đó chưa hẳn là tốt đẹp, nhưng trên con đường đó có cả bụi gai vũng lầy, cũng có cả sự phồn hoa đua nở.
Thế là, hắn do dự bước lên con đường đó, từ đó cuộc đời về sau hoàn toàn thay đổi. Hắn có được người nhà mới, bạn bè, thậm chí cả người mình yêu. Hắn thậm chí còn nhìn thấy mẫu thân đã chết nhiều năm, hiểu rõ tình yêu sâu sắc của mẫu thân dành cho mình. Từ đó về sau, Cơ Hạc Uyên cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của bản thân. Nếu nói lúc trước hắn là băng tuyết thanh hàn không tan trên đỉnh núi cao muôn đời, vậy thì hiện tại hắn chính là dòng suối trong mát sau khi băng tuyết tan chảy.
Bởi vì những người xung quanh đối xử với hắn bằng sự chân thành, nên hắn cũng học được cách đối xử với mọi người bằng sự chân thành. Cơ Hạc Uyên lặng lẽ nhìn chăm chú bóng lưng Tạ Huỳnh, cho đến khi nàng và Tạ Ngữ Đường đối mắt với nhau, lúc đó hắn mới dời ánh mắt đi.
Tạ Huỳnh cảm nhận được Cơ Hạc Uyên một mực chú ý ánh mắt của mình, nhưng nàng cũng không ngại, càng không biết Cơ Hạc Uyên giờ này khắc này nội tâm phong phú hoạt động.
Trừ bỏ muốn cùng Tạ Ngữ Đường trò chuyện chính sự bên ngoài, Tạ Huỳnh đối với Tạ Ngữ Đường bản nhân cũng là hết sức tò mò.
Nhất là tại nhìn thấy Tạ Ngữ Đường trong ngực yên tĩnh ngủ hài nhi sau, trong mắt của nàng càng là khó nén kinh ngạc:
Tạ tiền bối tuổi còn trẻ liền có hài tử?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT