“Việc này cũng là chuyện tốt mà, như vậy Tiêu Diêu Tông chúng ta sẽ ngày càng cường đại hơn.”
“A Huỳnh, kỳ thực ta cảm thấy Tiêu Diêu Tông chúng ta đã rất mạnh rồi.”
“Không đủ mạnh, chúng ta ngay cả Cửu Đại Tông của Vạn Tượng Đại Lục cũng chưa chen vào. Chín đại tông đó mới là những tông môn cường giả được Tu Tiên Giới công nhận.”
Tạ Huỳnh cố tình nói như vậy, chính là để kích thích tâm lý nghịch phản của Thẩm Phù Ngọc và những người khác.
Dù sao không ai muốn nghe bất kỳ ai nói nhà mình không tốt.
Quả nhiên, vừa dứt lời, nàng đã thấy Thẩm Phù Ngọc biến sắc, trong mắt tràn đầy sự không đồng tình.
“Chín đại tông thì tính là gì? Tiêu Diêu Tông chúng ta nếu muốn, tùy thời đều có thể trở thành một trong số đó.”
“Thật sao? Ta không tin.”
“Đương nhiên là thật.” Thẩm Phù Ngọc nhìn vào đôi mắt hoài nghi của Tạ Huỳnh, gấp gáp nói, “Không tin thì ngươi chờ mà xem, Đại Bỉ Tông Môn năm nay ta cũng sẽ tham gia, ta sẽ lấy danh hiệu thủ lĩnh luyện khí Kim Đan kỳ trở về cho ngươi!”
“Lại để cho Đại sư huynh, Nhị sư huynh còn có Tô Ngôn Chi mỗi người cầm một cái danh hiệu thủ lĩnh!”
“A Huỳnh, ngươi không phải chán ghét cái Vân Thiên Tông kia sao, chúng ta liền đem nó kéo xuống.”
“Thật sao? Vậy sư tỷ nhất định phải nói được làm được đó nha!” Tạ Huỳnh cười đến cong cả mắt.
Bên cạnh, Mạnh Phù Doanh và Tống Tụ Thì cũng nhịn không được cười.
“Tam sư tỷ, ngươi còn không nhìn ra sao, Tứ sư tỷ đang cố ý đùa ngươi đó.”
“Được rồi A Huỳnh, ngươi bây giờ cũng hư rồi! Nhìn ta không thu thập ngươi!”
Thẩm Phù Ngọc giả vờ không vui, đưa tay liền hướng vào nách Tạ Huỳnh để cù lét, Tạ Huỳnh cười đến nước mắt chảy ra.
“Ha ha ha…… Sư tỷ ta sai rồi… Ta sai rồi… Nhanh tha cho ta đi… Ta sợ ngứa nhất…”
“Tam sư tỷ, ngươi tha cho Tứ sư tỷ đi.”
“Hừ! Xem như tiểu sư muội có mặt mũi, ta liền rộng lượng từ bi tha ngươi lần này!”
Ba tháng cùng mọi người đồng hành tại Tiêu Diêu Tông, Mạnh Phù Doanh cũng dần dần thoát khỏi nỗi đau mất cha, khôi phục lại tính tình hoạt bát trước kia.
Tống Tụ Thì tính tình ôn hòa, không thích nói nhiều, nhưng mọi người đi đến đâu hắn đều đi theo, cũng luôn luôn tại thời điểm mấu chốt nhất chỉ ra vấn đề mấu chốt nhất.
Bây giờ đã trở thành “túi khôn” được mọi người công nhận thông minh nhất trên Thất Bảo Đảo!
Giờ phút này nhìn ba vị sư tỷ muội Thẩm Phù Ngọc cười đùa, Tống Tụ Thì cũng chỉ là nở một nụ cười ôn hòa, im lặng nhìn.
“Ta ba tháng trước được một vò Nữ Nhi Hồng thượng hạng, hôm nay nắng đẹp như vậy, không bằng chúng ta đi uống đi!”
“Tam sư tỷ, nắng đẹp với uống rượu có liên hệ gì tất nhiên sao?”
“Emmm……”
Đối mặt với câu hỏi chân thành của Mạnh Phù Doanh, Thẩm Phù Ngọc khó có khi nghẹn lời.
“Tiểu sư muội đừng hỏi, sư tỷ nàng nha, chỉ là đơn thuần muốn uống rượu thôi.” Tạ Huỳnh nháy mắt với Mạnh Phù Doanh, ngay cả cọng tóc cũng lộ ra vẻ tinh quái.
“Bất quá ngươi cũng phải cẩn thận, ta nghe Đại sư huynh nói, tửu lượng của Tam sư tỷ rất kém.”
“Đừng nghe Đại sư huynh nói bậy! Ta tửu lượng tốt lắm!”
“Thật sao?!” Tạ Huỳnh mắt sáng lên, “sư tỷ cũng giống như ta là trăm chén không say sao?”
Một tia chột dạ nhanh chóng lướt qua mắt Thẩm Phù Ngọc.
“Ngàn chén không say thì không có, trăm chén không say thì còn tạm được.”
“Oa! Hai vị sư tỷ thật lợi hại nha!” Mạnh Phù Doanh từ đáy lòng phát ra lời tán thưởng, “ta còn chưa từng say rượu đâu! Rượu có vị gì, có dễ uống không?”
“Có uống được hay không, tiểu sư muội nếm thử thì sẽ biết thôi!”
Ba cô gái ăn ý với nhau, Tạ Huỳnh vẫn không quên gọi Tống Tụ Thì, người ít nói bên cạnh.
“Lục sư đệ, ngươi cũng cùng chúng ta đi đi.”
“Đa tạ sư tỷ, bất quá ta không thích rượu, ta vẫn thủ ở đây chờ hai vị sư huynh tỉnh lại đi.”
“Lục sư đệ, đừng khách khí như vậy, hai người họ không sao đâu.”