Lục Vân Thâm nhìn A Dao và Từ Phong Chí đã biến mất trong Vân Hải, cúi đầu, thần sắc ảm đạm. Ngay cả Lục Tuyết Ninh gọi hắn, hắn cũng không nghe thấy.
Một thác nước đổ xuống vách đá, trên vách đá mọc rất nhiều cây cổ thụ cao đến vài chục trượng. Những cây cổ thụ này nở rộ những đóa hoa màu trắng tuyết, cánh hoa như hoa lê, trong suốt lóng lánh. Khi gió thổi tới, những cánh hoa trắng noãn rơi rào rào, tựa như một trận tuyết.
Hai thân ảnh bay tới từ đằng xa, dọc theo thác nước đi ngược dòng, bay đến trên vách đá. Thiếu nữ mặc sa y màu tím, da trắng như tuyết, cơ thể ngọc ngà. Nam tử mặc cẩm bào màu xanh, phong thái như ngọc, nhẹ nhàng khoan thai. Hai người nhảy lên một cành cây cổ thụ to lớn.
"Là cái Phi Tuyết nhai này." Từ Phong Chí nhìn xung quanh những cây cổ thụ nở rộ lấp lánh như hoa lê, lộ ra vẻ tán thưởng, "Nơi này cảnh sắc thật sự rất tốt."
A Dao ngồi xuống trên cành cây, nàng nhìn dãy núi xa xa nói: "Trước kia khi ta không vui, thường xuyên đến nơi này."
Mười bảy vạn tám nghìn năm, nàng đã rất lâu chưa đến nơi này.
Ba năm trước trọng sinh, trọng sinh sau vội vàng tu luyện, vẫn chưa từng đến nơi này. Đối với nàng mà nói, lần cuối cùng đến nơi này chính là kiếp trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT