Phùng Sơ trên mặt nụ cười tắt lịm, hắn nhìn Từ Mộ Bạch, ánh mắt lại ảm đạm: “Chết rồi, hắn đã chết.”
Hắn nhớ tới cùng Lâu Mộ Nam ở cùng nhau khắp nơi du lịch đâu nghìn năm, cuối cùng, hắn cũng không gọi hắn một tiếng “cữu cữu”.
Gió nhẹ nhàng thổi tới, thổi tung mái tóc dài của Từ Mộ Bạch. Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt vẫn còn non nớt của thiếu niên trước mặt, có một xúc động muốn đưa tay vuốt ve má hắn, chỉ là lý trí đã kéo tay hắn về, khiến hắn không làm ra hành động đại nghịch bất đạo nào.
"Tại sao ta cảm giác sư tôn và Ma Tôn Huyền Thiên có quan hệ không tầm thường?" Từ Mộ Bạch nói.
Phùng Sơ mới vừa kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện về Lâu Mộ Nam. Từ Mộ Bạch dựa vào trực giác cảm nhận được người sư tôn này và Lâu Mộ Nam có quan hệ không tầm thường.
Phùng Sơ cúi đầu. Một hồi lâu sau, Từ Mộ Bạch mới nghe hắn mở lời:
"Hắn... hắn cách đây rất lâu, là cữu cữu của ta."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play