...
Phòng Vĩnh Nhạc Trường công chúa.
Ở đây không ít người, đều là thân phận không thấp, bất quá Tạ Yểu dựa vào thân phận Quá Tử Phi, vẫn là ngồi ở vị trí tương đối gần.
Chỉ là mỉm cười mỉm cười, nàng đột nhiên cảm giác có một ánh mắt không thể bỏ qua rơi trên người mình.
Tạ Yểu theo ánh mắt nhìn trở lại.
Đối diện, một nữ tử mặc áo vàng đang đánh giá nàng. Nữ tử dung mạo tú mỹ, đôi lông mày cau lại mang theo vài phần bắt bẻ và không thích.
Sắc mặt Tạ Yểu hơi trầm xuống, hờ hững liếc nàng một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Vẻ mặt nữ tử áo vàng lập tức trở nên khó coi.
Đúng lúc này, một bóng người vội vã từ bên ngoài đi vào, bước nhanh đi tới bên cạnh Vĩnh Nhạc Trường công chúa, giọng nói nhỏ nhẹ nói gì đó.
Sắc mặt Vĩnh Nhạc Trường công chúa trầm xuống, khí thế toàn bộ triển khai, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh, tất cả mọi người đều có chút sợ hãi.
Có chuyện lớn xảy ra!
Chỉ thấy Vĩnh Nhạc Trường công chúa lúc này đứng dậy, khí thế hung hăng đi ra ngoài.
Mọi người thấy thế, ăn ý cùng đi lên.
Đến bên ngoài mới biết, bên ngoài đã hoàn toàn hỗn loạn, tất cả mọi người biểu lộ quỷ dị, thì thầm nói chuyện, như vậy là đã xảy ra chuyện gì đó không hay.
Vĩnh Nhạc Trường công chúa vượt qua mọi người, từng bước sát cơ đi về phía hậu viện, chạy thẳng tới một cái sân nhỏ trong đó.
Mọi người vừa mới vào sân nhỏ, đã nghe thấy trong phòng truyền đến động tĩnh!
Chỉ nghe thôi đã khiến người ta cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
Bên trong người đang làm gì... rõ ràng.
Khó trách Vĩnh Nhạc Trường công chúa lại tức giận như vậy!
Vĩnh Nhạc Trường công chúa liếc mắt ra hiệu cho ma ma bên người, ma ma cao lớn vạm vỡ lập tức tiến lên, một cước đạp tung cửa phòng.
Rất nhanh, một ma ma biểu lộ đại biến, nhanh chóng đi ra ngoài, "Trường công chúa, chính là, bên trong là..."
"Cô mẫu."
Ma ma còn chưa nói hết, Tiêu Ngưng, với giọng nói uất ức và vô tội, đã vang lên từ trong nhà, "Bùi Thần ca ca hắn, hắn có lẽ là uống rượu, cho nên..."
Trong lúc nhất thời, mọi người xôn xao!
Tất cả mọi người không nghĩ tới, ngay trước yến thọ của Vĩnh Nhạc Trường công chúa, giữa ban ngày lại có nam nữ không để ý lễ pháp, không mối mai mà tư thông với nhau, đúng là Hòa Di công chúa và Trấn Bắc Hầu!
Ngoài chuyện tư tình, những người có đầu óc cũng đã bắt đầu suy tư về yếu tố chính trị đằng sau.
Điều này có phải là đại biểu cho Vĩnh Nhạc Trường công chúa và Trấn Bắc Hầu đứng về phía Nhị hoàng tử?
"Cô mẫu."
Tiêu Ngưng với giọng nói đáng thương, vang lên, "Ta không trách Bùi Thần ca ca, ta đồng ý gả cho Bùi Thần ca ca, van xin người đừng trách tội hắn..."
"Đây là chuyện gì?" Một giọng nói thô cuồng, khàn khàn vang lên theo mọi người phía sau.
Hiện trường thoáng chốc yên tĩnh!
Đám người tránh ra một lối.
Lộ ra người đứng ở sau cùng lên tiếng, Trấn Bắc Hầu Bùi Thần.
"Mẫu thân." Bùi Thần đi tới bên cạnh Vĩnh Nhạc Trường công chúa, cung kính hành lễ, giọng nói thoải mái, "Nhi tử vừa rồi gặp Thái tử điện hạ, nói chuyện với nhau vài câu. Đây là... phát sinh chuyện gì?"
Mọi người chỉ cảm thấy đầu óc không đủ dùng, người tư thông với Hòa Di công chúa trong phòng không phải Trấn Bắc Hầu sao?
Là của người nào?
Toàn trường an tĩnh đến đáng sợ, trong phòng càng là hoàn toàn tĩnh mịch, hết thảy mọi người liền hô hấp đều vô ý thức thả nhẹ.
Xác nhận Bùi Thần vô sự, Vĩnh Nhạc Trường công chúa mặt mày cũng là giãn ra mấy phần.
“Cô mẫu!”
Nhị hoàng tử Tiêu Hoằng sắc mặt khó coi địa vội vã chạy tới, “hiểu lầm, đều là hiểu lầm, nghĩ là Ngưng Nhi uống nhiều quá rượu, say mới hồ ngôn loạn ngữ.”
Tiêu Hoằng trong lòng sắp thành thành công thì ít hỏng việc thì nhiều Tiêu Ngưng mắng gần chết, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra mảy may.
Vĩnh Nhạc Trường công chúa cũng không phát ngôn, con ánh mắt chìm xuống nhìn Tiêu Hoằng.