Tạ Yểu cả đêm ngủ ngon, tỉnh cực kỳ sớm.
Tiêu Tắc còn đang ngủ.
Nàng không tốt làm phiền Thái tử nghỉ ngơi, là xong cũng mất đứng lên, dứt khoát nghiêng đầu, quang minh chính đại nhìn hắn.
Phút chốc, Tiêu Tắc trợn mắt, sau đó nhíu mày, đừng mở mắt, đưa tay hướng Tạ Yểu sau lưng……
Chẳng lẽ Thái tử thích sớm tới tìm?
Tạ Yểu chỉnh ngay ngắn nghĩ như vậy, chợt thấy trên thân nhất trọng mắt tối sầm lại, lại là Tiêu Tắc kéo phía sau của nàng đệm chăn, trực tiếp đóng trên thân nàng.
Đưa nàng đầu đều cùng chung phủ lên.
Tạ Yểu: “……”
Đợi nàng gỡ ra chăn mền, Tiêu Tắc đã đứng lên.
Tạ Yểu cúi đầu nhìn nhìn mình, thấy được xốc xếch y phục gương mặt hơi nóng, vội vàng đem mình phủ lên đồng thời không nhịn được sống lại nghi ngờ.
Kiếp trước làm người nến lúc, nàng thế nhưng nghe đôi cẩu nam nữ kia nói qua, nam nhân đều thích nàng như vậy.
Cho nên khẳng định không phải là nàng vấn đề.
Hơn nữa kiếp trước Tạ Ngọc Kiều vẫn luôn không có tin tức tốt, hiện tại xem ra…… Thái tử sợ là thật không được?
Bất quá không có quan hệ, nàng chắc chắn sẽ không chê Thái tử, nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi Thái tử.
Sau đó sớm ngày đã hoài thai sinh con.
Thái tử đứng lên, phía ngoài thị nữ nhóm nối đuôi nhau mà vào, Trúc Tâm Trúc Thanh hầu hạ Tạ Yểu đứng lên, gộp đổi giọng xưng quá Thái tử phi.
Tiêu Tắc cũng là không có người gọi cận thân phục vụ, hắn thu thập xong vô ý thức ngoái nhìn nhìn Tạ Yểu một cái.
Thân mang quần áo trong Tạ Yểu ở thị nữ phục vụ dưới rửa mặt, ngày mùa hè đơn bạc ngủ áo khó nén nàng nở nang.
Mờ mờ nắng sớm đi theo cửa sổ ô rơi vào, như vậy vì nàng quanh thân đều dát lên một tầng màu vàng nhạt tia sáng, mơ hồ trong đó……
Có thể nhìn thấy nàng hình dáng.
Tiêu Tắc chỉ cảm thấy chỗ cánh tay hơi hơi tê tê, như vậy còn sót lại tối hôm qua xúc cảm.
Mà đâu nhìn thoáng qua nhìn thấy toàn cảnh là tuyết trắng, giờ phút này cũng tựa như vung đi không được……
Tiêu Tắc bỏ qua những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, thầm thì gọi người hầu ra cửa.
Tạ Yểu chú ý thấy Thái tử rời đi, đang định lên tiếng thì đã không kịp.
Bóng lưng nam nhân kia mang theo vài phần chạy trốn.
Tạ Yểu nhếch môi cười, thái độ của Thái tử tối qua tốt hơn nàng dự liệu, đây là một khởi đầu rất tốt.
Thái tử điện hạ tuy có chút bi quan chán đời, nhưng tu dưỡng cực tốt, là một quân tử chân chính.
Vấn đề duy nhất và lớn nhất... đó là không được.
Tạ Yểu đang trang điểm, Hứa ma ma dẫn các thị nữ Đông cung vào cửa, hành lễ cung kính xong liền sai thị nữ giúp thu dọn giường, nhìn thấy trên giường khăn trắng như tuyết, trong lòng nàng khẽ thở dài.
Trong phủ chỉ có Thái tử và Tạ Yểu hai vị chủ tử, Tảo Thiện tinh xảo cũng không xa hoa lãng phí.
Phu thê hai người ngồi một bên, dùng cơm với lễ nghi đều rất tốt, không gian yên tĩnh đến nỗi tiếng hô hấp cũng theo bản năng mà nhẹ đi.
Cuối cùng, Tiêu Tắc buông đũa, nhìn Tạ Yểu cũng dùng xong, giọng nói thanh lãnh vang lên, "Có việc?"
Phương tài, Tạ Yểu liên tục nhìn hắn, biểu hiện không nên quá rõ ràng.
"Hoàn toàn chính xác có một chuyện không rõ." Tạ Yểu nhìn Thái tử, con ngươi sáng rực như đính đầy những vì sao vụn, "Hôm nay cần phải vào cung sao?"
Theo lý thuyết, Thái tử cưới vợ, nàng với thân phận cô dâu đương nhiên nên vào cung bái kiến.
Nhưng Thái tử Tiêu Tắc là do Tiên hoàng hậu sở sinh, sau khi Tiên hoàng hậu về trời, Hoàng đế không lập thêm hậu, hiện tại là xa hoa phi trông coi lục cung.
"Không cần." Tiêu Tắc trả lời dứt khoát.
Tạ Yểu lập tức đáp lời, "Chính là."
Sau Tảo Thiện, Tiêu Tắc đứng dậy rời đi.
Tạ Yểu vừa mới trở về nhà, Hứa ma ma đi tới, "Quá Tử Phi, người làm trong phủ đều đã đợi bên ngoài, ngài có muốn gặp không?"
"Điện hạ đã phân phó, sau này phủ nội vụ hết thảy nghe ngài an bài."