Tạ Yểu đóng lại cánh cửa sổ cuối cùng, xoay người nhìn về phía Tiêu Tắc, “điện hạ rồi, vậy ta đến đây.”

Tiêu Tắc: “……” Càng quái hơn.

Hắn cố nén khó chịu, ân một tiếng, nhìn Tạ Yểu bước từng bước hân hoan đi tới, có loại “mặc ngươi hái” cảm giác.

Tạ Yểu trên mặt mang theo cười, đứng vững trước mặt Tiêu Tắc, hơi xoay người nhìn hắn, hai tay đặt ở sau lưng bên hông, chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh kiều nộn, trên mặt nụ cười ngọt ngào, thanh âm mềm mại, “điện hạ rồi khẩn trương sao?”

Tiêu Tắc theo bản năng lùi ra sau, lưng dựa vào mép bàn, không thể lui được nữa.

Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, hắn lại vì lời hỏi của Tạ Yểu mà càng thêm khẩn trương.

“Tạ Yểu.” Tiêu Tắc thấy được sự trêu chọc trong mắt Tạ Yểu, có chút bất đắc dĩ lên tiếng, “đừng làm rộn.”

“Được rồi.” Tạ Yểu đứng thẳng người, “ta cùng với điện hạ rồi đùa giỡn.”

Tiêu Tắc vội vàng không kịp chuẩn bị, sửng sốt một cái.

Tay nàng vừa rồi giữ lâu như vậy…… là cố ý?

Trong phòng im lặng chỉ chốc lát, Tiêu Tắc tâm tình phức tạp, hắn nhìn ra được, Tạ Yểu theo hắn rời đi Tống Gia, tâm tình là vô cùng tốt.

Việc ở Tống Gia xảy ra hắn rõ ràng.

“Quá Tử Phi không thích Hòa Di công chúa?” Tiêu Tắc bỗng nhiên lên tiếng.

Tạ Yểu vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Tắc, “điện hạ rồi bây giờ mới nhìn ra sao? Ta coi là rất rõ ràng đây.”

Kiếp trước nàng thậm chí còn cho Tiêu Tắc tài liệu “khách quý”.

“Vì sao?” Tiêu Tắc nhíu mày, theo hắn biết, Tạ Yểu gả cho hắn trước đó cùng Tiêu Ngưng không có lui tới tiếp xúc.

Tạ Yểu nhãn thần chợt lóe, đương nhiên nói: “Ta cùng với điện hạ rồi phu thê nhất tâm, điện hạ rồi địch nhân chính là của ta địch nhân.”

Tiêu Tắc mím môi, thấp giọng nói: “Như vậy việc này, chớ lại nhúng tay.” Tiêu Ngưng có thể có bố cục như vậy, tuyệt không phải hạng người bình thường.

“Điện hạ rồi chính là đang lo lắng ta sao?” Tạ Yểu hơi nghiêng đầu, đưa tay ra, bàn tay mềm mại mảnh khảnh che ở Tiêu Tắc ngực trái.

Tiêu Tắc thân thể cứng đờ.

Tạ Yểu dừng một chút, ngẩng đầu cười khẽ, “điện hạ rồi trái tim, nhảy rất nhanh nha.”

Tạ Yểu nói năng nhẹ nhàng, đôi mắt ánh lên vẻ tinh ranh. Nàng dùng bàn tay mềm mại chống lên ngực Tiêu Tắc, "Điện hạ, người nên nhanh hơn..."

Tiêu Tắc thực sự vội vàng không kịp chuẩn bị. Hắn có thể kiểm soát phản ứng của cơ thể, nhưng lại không thể kiểm soát được nhịp tim đang đập nhanh.

Tai Tiêu Tắc nóng lên, hắn nắm lấy tay Tạ Yểu, ánh mắt bất đắc dĩ, "Là Thái Tử Phi."

Tạ Yểu tùy ý để tay mình bị Tiêu Tắc nắm giữ, đôi mắt khẽ chớp. Khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, giờ đây không khí càng thêm ái muội.

Tiêu Tắc sững sờ một chút mới phản ứng lại, nói: "Dính líu vào chuyện này xong việc sẽ không có lợi gì cho ngươi, nếu có sơ suất ngược lại có thể tự thiêu. Ngươi..."

"Ta đã có điện hạ rồi mà."

Tạ Yểu trả lời đương nhiên, ánh mắt sáng rực nhìn Tiêu Tắc, "Điện hạ đã nói sẽ bảo vệ ta, hơn nữa ta đã là Thái Tử Phi, điện hạ cho rằng ta Đương Chân có thể không để ý đến sao?"

"Xin lỗi."

Tiêu Tắc cụp mắt, nhanh chóng lên tiếng, "Chính là ta liên lụy ngươi, ta... sẽ cố gắng hết sức bảo đảm ngươi bình an."

Hắn lúc trước đã có ý định như vậy.

Nhưng tuổi thọ của hắn có hạn, bây. giờ lại biết nguyên nhân cái chết bất thường của Mẫu Hậu liên quan đến vu cổ, hắn nên điều tra rõ chân tướng, báo thù cho mẹ.

Nếu những điều này đều không làm được, thì còn không bằng cầm thú.

Còn Tạ Yểu... hắn chỉ có thể cố gắng hết sức.

"Điện hạ." Tạ Yểu xoay ngược bàn tay đang bị Tiêu Tắc nắm giữ, nhìn ánh mắt hắn phá lệ nghiêm túc, "Ta được bảo vệ, ta càng muốn cùng điện hạ sóng vai tiến lùi."

"Có lẽ điện hạ có thể thử tin tưởng ta."

Tạ Yểu chớp mắt, đôi mắt sáng ngời nhuốm đầy ý cười.

Những ngón tay nàng dù mềm mại mảnh khảnh, nhưng cũng không mất lực đạo. Khi nói xong lời này, tinh thần phấn chấn, khí thế mở rộng, cả người đều lộ ra vẻ tự tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play