Tạ Yểu đắn đo khó định Tiêu Tắc đến tột cùng là làm sao, chính là không phải là bởi vì nàng lần trước thử mà tức giận, là không có lại lần trước cố ý ngã sấp xuống.

Chỉ là trái tim dường như biết được suy nghĩ, cho nên đi trên đường thời điểm thật đúng là không có chú ý, đạp phải giá sách chỗ ngoặt, thân thể một chút mất đi trọng tâm, hướng phía trước ngã xuống.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Tiêu Tắc tốc độ rất nhanh, lúc này liền đứng lên muốn đi giúp đỡ Tạ Yểu.

Nhưng Tạ Yểu mình tốc độ nhanh hơn!

Nàng dù sao đi theo Thái tử và Lâm Hạ học một thời gian, kiến thức cơ bản càng là Thái tử tự mình giáo dục, hết sức vững chắc.

Lúc này lảo đảo hướng phía trước hai bước, đã hiểm hiểm dừng hẳn.

Cũng là đột nhiên ném xuống thư đứng lên xông tới muốn cứu người Tiêu Tắc, lúc này có vẻ hơi đột ngột. Hắn đang muốn buông tay ra.

Đã thấy đã dừng hẳn Tạ Yểu lại ổn vừa chuẩn hướng trong ngực của hắn khẽ đảo.

“Ai nha, điện hạ đã cứu ta!”

Tiêu Tắc theo bản năng ôm lấy người, rũ mắt nhìn vào mắt nàng đều là bất đắc dĩ, hắn vịn nàng đứng vững vàng, liền muốn buông tay.

Tạ Yểu lại là trực tiếp đưa tay, một thanh ôm lấy cổ hắn, có chút ngửa đầu, cả người dán ở trên người hắn.

Giọng nói nàng kiều nhuyễn, mắt lộ uất ức, “Điện hạ, ngươi rõ ràng rất lo lắng ta, vì cái gì lại một thẳng cự tuyệt ta?”

“Là của ta nơi nào làm không tốt sao?”

Tạ Yểu Mâu ánh mắt sáng rực, trong đó hàm chứa đầy sự cố chấp và nghiêm túc, xen lẫn chút uất ức.

Tiêu Tắc nhìn nàng, giật mình, thậm chí quên mất tư thế ái muội giữa hai người lúc này. Tạ Yểu khẽ thở ra, hơi khập khiễng bước tới, dán chặt lấy hắn.

“……Hay chưa.”

Một lúc lâu sau, Tiêu Tắc mới hoàn hồn, mở miệng phủ nhận.

Quá Tử Phi rất tốt, là hắn không tốt.

Tiêu Tắc đưa tay kéo xuống cánh tay đang ôm cổ mình của Tạ Yểu, “Tạ Yểu, đừng làm rộn.”

Hắn cố gắng giữ giọng nói lạnh lùng, nghiêm khắc, mang theo chút cảnh cáo, chỉ có như vậy mới có thể khiến bản thân không mềm lòng.

Tạ Yểu vốn không định buông tay, chợt mềm lòng, thuận thế thu hồi hai tay.

Thấy Tạ Yểu ngoan ngoãn như vậy, Tiêu Tắc thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút thất lạc khó hiểu.

“Ta đã chọn xong thư rồi, không làm phiền điện hạ nữa.” Tạ Yểu lùi lại nửa bước, giơ quyển sách trong tay lên, xoay người rời đi.

Tạ Yểu đang suy tư.

Nàng nhận ra nỗ lực của mình trong thời gian qua đã có kết quả, thái độ của Thái tử đối với nàng đã thay đổi, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách.

Dù nàng có cố gắng dẫn dụ thế nào cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc.

Xem ra, nàng vẫn phải tìm ra nguyên nhân khiến Tiêu Tắc “giữ khoảng cách”, mới có thể đúng bệnh hái thuốc.

Tạ Yểu thoáng chút thất lạc, rất nhanh lại sục sôi ý chí chiến đấu, ôm chặt sách thuốc trong ngực bước nhanh về phía trước.

Tiêu Tắc nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt phức tạp, hai tay dưới tay áo nắm chặt thành quyền.

“Điện hạ.” Một lúc lâu sau, Ty Nam vang lên giọng nói có chút lo lắng, “Quá Tử Phi nàng……”

Tiêu Tắc không đợi hắn nói hết lời, trực tiếp cắt ngang, “Đi được chưa.”

Tiêu Tắc xoay người đi vào thư phòng, Ty Nam đành ngậm miệng, đi theo phía sau.

……

Cùng lúc đó, Tống Gia.

Tạ Ngọc Kiều thiết yến, Tống Gia dù chỉ có một cử nhân, nhưng hôm nay cũng phá lệ náo nhiệt.

Tạ Ngọc Kiều mỉm cười đón những vị khách nhân bước vào trong viện, trong lòng vẫn còn chút bất mãn.

Hôm nay đến người không ít, nhưng… đều là những gia quyến quan chức, nàng thực sự có chút không vừa mắt.

“Tạ nhị tiểu thư.”

Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa của phu nhân cắt ngang dòng suy nghĩ của Tạ Ngọc Kiều, “Quá Tử Phi nương nương có đến không?”

Thoáng chốc, tất cả khách nhân trong viện đều nhìn về phía này.

Nụ cười của Tạ Ngọc Kiều cứng lại trên mặt, ánh mắt nàng quét qua các vị khách nhân trong viện…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play