Tiêu Tắc đều sửng sốt, theo bản năng giơ lên tay không biết rơi xuống ở nơi nào.
Cảm thụ được Tạ Yểu uất ức, hắn vỗ nhẹ nhẹ vỗ nàng lưng, Thanh Âm lạnh xuống, “Tiêu Ngưng ức hiếp ngươi?”
Tạ Yểu chôn ở hắn rộng lớn trước ngực, rung lắc đầu, Thanh Âm buồn buồn, “chính là điện hạ rồi, chính là điện hạ rồi bắt nạt ta.”
Tiêu Tắc thính tai thoáng chốc đỏ.
Hắn hay chưa.
Một hồi lâu, Tạ Yểu mới lôi kéo Tiêu Tắc bên trên xe ngựa, đúng Ty Nam ra lệnh một tiếng, “trở về phủ!”
Trên xe ngựa, Tạ Yểu Nhãn thần sáng rực rơi vào Tiêu Tắc trên thân.
Tiêu Tắc bị nhìn thấy hơi có chút không được tự nhiên, nguyên nghĩ nhắm mắt chợp mắt, lại nhìn Tạ Yểu vành mắt hồng hồng, khó tránh khỏi không yên lòng.
Trên đường không phải nói chuyện thời điểm tốt, Tạ Yểu trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, đếncùng cũng mất mở miệng.
Hòa Di Công Chủ phủ.
Thái tử tự mình tới đón quá Tử Phi sự tình, tự nhiên không gạt được Tiêu Ngưng.
“Vôdụng Đông Tây!” Tiêu Ngưng tiện tay một roi đánh vào thỏ nam thoát áo trên thân thể, cười lạnh nói: “Nhìn, hắn cũng là đúng Tạ Yểu động thật lòng.”
“Đón đỡ được, thế nhưng có trò hay để nhìn.”
Chuyện như vậy, nàng cũng không tin Tạ Yểu có thể tiếp thụ được.
Nàng xem Hướng Hậu ở một bên Thị Nữ, đạo: “Đem việc này cáo tri huynh trưởng, nhường hắn cần phải tận tâm.”
Tạ Yểu không yêu cái đẹp sắc…… Đâu quyền lợi đây?
Thật dài thật lâu mà không phải là chớp mắt là qua quyền lợi.
Thái Tử phủ.
Dù đã xuống xe ngựa, bước vào Thái Tử phủ, Tạ Yểu vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng Tiêu Tắc.
Một đường đi tới thư phòng.
Nàng đang suy nghĩ làm thế nào để mở lời.
Tiêu Tắc không rõ lắm, Ty Nam nóng ruột không chịu nổi, nhưng Thái Tử Phi ở đây, hắn cũng không thể nói gì trực diện.
Tiêu Tắc vừa bước chân vào thư phòng.
Tạ Yểu theo sát phía sau, thuận tiện đóng cửa thư phòng lại.
“Điện hạ, hôm nay Tiêu Ngưng đã nói với ta một tin đồn.” Tạ Yểu nói ít làm nhiều, lời lẽ nặng nề khôi phục lại lời của Tiêu Ngưng, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt đã biến đổi lớn của Tiêu Tắc.
Cuối cùng nói: “Ta cho rằng Tiêu Ngưng sẽ không thối tha như vậy, chuyện này điện hạ thấy thế nào?”
Tiêu Tắc rũ mắt, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Tạ Yểu nhìn thấy hắn lúc ấy với hốc mắt hơi đỏ, nhưng rồi nhanh chóng tan biến.
Hắn lạnh lùng nói: “Bất quá chỉ là tin đồn thôi, không thể tin hết.”
Xem ra, hắn không có ý định nói cho nàng biết.
Tạ Yểu có chút ảm đạm cúi đầu xuống, nàng thực sự có thể nói thẳng, nàng biết Tiêu Ngưng nói chính là Tiêu Tắc.
Nhưng Tiêu Tắc lúc này vẫn sống khỏe mạnh, làm sao nàng biết được những điều ẩn giấu trong cung Bí Tân? Rồi lại có thể kết luận Tiêu Tắc thân thể có việc gì?
Nàng không cách nào giải thích.
Liền nghĩ đến việc nếu Tiêu Tắc hôn nàng thì cũng giống như nói cho nàng biết.
Nhưng Tiêu Tắc lại chọn cách che giấu.
“Điện hạ nói đúng vậy.” Nụ cười trên mặt Tạ Yểu cũng nhạt đi mấy phần.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Tạ Yểu mới nói: “Bất quá, đối với những lời Tiêu Ngưng nói về mệnh khắc phụ khắc mẫu, khắc thê khắc tử cô độc, ta lại không tin.”
“Bất quá đều là do lòng người tính kế, vì lợi ích mà thôi.”
Tiêu Tắc đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Tạ Yểu.
Nàng… chẳng lẽ đã biết điều gì đó?
Tiêu Tắc chưa kịp nghĩ sâu, Tạ Yểu đã nói xong: “Điện hạ, ta xin cáo lui trước.”
Tạ Yểu vừa rời đi, Ty Nam đã nhanh chóng tiến vào thư phòng, đem chuyện hôm nay kể lại từ đầu đến cuối cho Tiêu Tắc.
Cuối cùng hỏi: “Điện hạ, ngài nói Hòa Di công chúa có phải đã nói lung tung gì đó với Thái Tử Phi không?”
Nếu không phải Thái Tử Phi có biểu lộ như vậy, sao lại thay đổi khó coi như thế?
“Ta nói.” Tiêu Tắc có chút ý hưng lan san.
“A?!” Ty Nam kinh hãi, vội hỏi: “Vậy ngài đã nói gì với Thái Tử Phi? Đã cùng Thái Tử Phi giải thích rõ chưa?”