Giang Hứa Lê còn muốn phản đối, tiếc là không ai quan tâm đến ý kiến của cậu. Cậu đã đi vệ sinh vài lần, mất nước đến mức không còn sức lực, đến khi phản ứng lại thì người đã bị nhét vào xe.

Ban đầu Kim Nhiễm không định đi nhưng mọi người dường như mặc định cô phải có mặt, thế là cuối cùng cô cũng đi cùng.

Bốn người nhanh chóng đến bệnh viện lớn nhất thành phố A.

Cấp cứu, kiểm tra, chẩn đoán, kê đơn, truyền dịch.

Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng xử lý ổn thỏa.

Tài phiệt có ưu điểm của tài phiệt, Kim Nhiễm tuy có đi cùng nhưng mọi việc đều do người khác làm, cô chỉ chịu trách nhiệm đứng một bên làm linh vật may mắn.

Tuy nhiên, cô tự cho rằng linh vật may mắn của mình vẫn rất quan trọng như một cây kim định hải thần châm. Cô đứng ở đây, mọi người có thể làm tròn trách nhiệm của mình.

Một lát sau quản gia đi tới, tay ông cầm thuốc mà bác sĩ đã kê: “Bà chủ, đây là thuốc của cậu chủ, tổng cộng có ba loại, uống ba lần sáng trưa tối.”

Kim Nhiễm gật đầu: “Ừm ừm.”

Quản gia thấy Kim Nhiễm không có ý định đưa tay nhận liền khựng lại, ông đặt thuốc lên ghế bên cạnh: “Bên biệt thự gọi điện, một lô hàng mà ông chủ đặt mấy ngày trước đã đến, cần người đến xác nhận trực tiếp.”

Đã đến đây rồi, Kim Nhiễm không thể nửa chừng bỏ đi, cô liền thông cảm nói: “Vậy ông cứ về trước đi, bảo Tiểu Tôn đi cùng, đợi đến lúc thích hợp thì bảo cậu ấy đến đón chúng tôi.”

Quản gia: "Bà chủ vất vả rồi.”

Người đi rồi, chỉ còn lại Kim Nhiễm và Giang Hứa Lê.

May mắn là chỗ truyền dịch nằm ở hành lang bệnh viện, tại nơi đó còn có rất nhiều bệnh nhân và người nhà khác, Kim Nhiễm không cảm thấy ngại ngùng.

Giang Hứa Lê ngồi trên ghế dài, tay trái đang truyền dịch. Lúc này dường như cậu đã hồi phục chút tinh thần, đang một tay cầm điện thoại lạch cạch gõ chữ.

Kim Nhiễm nhìn một lúc, thấy dường như tạm thời không cần mình, cô liền cũng lấy điện thoại ra lướt các đề thi công chức.

Mấy ngày trước để in đề, cô đã đặc biệt mua một bản điện tử, không ngờ lại thực sự có ích!

Kim Nhiễm không biết rằng, khoảnh khắc cô cúi đầu xuống, Giang Hứa Lê vốn đang giả vờ bận rộn đã âm thầm thả lỏng đôi vai đang căng cứng.

Rồi nhanh chóng gửi tin nhắn đi.

Nửa tiếng sau, Trần Huấn Lương thở hổn hển đến bệnh viện.

Biết tin anh Lê nhập viện, cậu ta sợ xảy ra chuyện gì, không dám chậm trễ một khắc nào. Trên đường suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ, vội vã đến nơi, lập tức nhìn thấy anh Lê đang ngồi cùng mẹ kế.

Ngoại hình của anh Lê thuộc dạng nam thần học đường, rất được các bạn nữ trong trường yêu thích. Riêng Trần Huấn Lương những năm nay đã chuyển giúp cả một xấp thư tình dày cộp. Vì bị bệnh, lúc này khí chất có vẻ yếu ớt, lại tăng thêm một chút vẻ đẹp yếu đuối so với ngày thường.

Cứ tưởng thế đã là đỉnh rồi, không ngờ càng đỉnh hơn lại là người phụ nữ trẻ bên cạnh anh Lê!

Kim Nhiễm chỉ lớn hơn Giang Hứa Lê mười tuổi, hai người ngồi cạnh nhau không giống mẹ kế và con riêng mà giống chị em hơn.

Lúc này, cô khoanh tay, hàng mi như cánh quạ đổ bóng mờ nhạt trên một phần nhỏ làn da.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc tràn ngập không gian, tiếng ồn ào qua lại dường như không lọt vào tai cô. Cô vừa xem điện thoại, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát vị trí truyền dịch. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhìn cảnh tượng sáng bừng hơn hẳn những chỗ khác, cũng cảm thấy đẹp mắt.

Trần Huấn Lương không kìm được nghĩ, nếu "sự làm khó" của mẹ kế anh Lê đều như thế này thì thực ra cũng không có gì là không tốt.

Giang Hứa Lê sắp lật nát điện thoại rồi, cậu vừa ngẩng đầu lên, thấy người mình đang đợi vẫn còn đang đứng ngây ngốc ở đó, Giang Hứa Lê lập tức tức cười: “Thành thằng ngốc rồi à?”

Trần Huấn Lương hì hì cười, anh Lê vẫn có thể chửi người, xem ra sức khỏe không có vấn đề lớn.

Cậu ta cười cợt đi lại gần, chào hỏi Kim Nhiễm trước, Kim Nhiễm gật đầu đáp lại. Tình bạn thời thiếu niên là như vậy, một câu nói, một cuộc điện thoại là có thể gọi người đến, không hề có lời than phiền hay tính toán chỉ có sự quan tâm giữa bạn bè.

Cô không kìm được khẽ ghen tị.

Chỉ khi trải qua trưởng thành, người ta mới hiểu được giá trị quý báu của một số điều. Thời học sinh của Kim Nhiễm bắt đầu vào thiên niên kỷ mới, trải qua một thời kỳ "utopia công nghệ" dài. Khi đó thịnh hành phong cách Hồng Kông, thịnh hành Hoàn Châu Cách Cách Tiểu Yến Tử, tình chị em là trên hết. Sau này tuổi tác ngày càng lớn, những người bạn tốt ngày xưa cũng có cuộc sống riêng, ngày nào cũng bận rộn, từ đó dần dần liên lạc cũng ít đi.

  • "Utopia công nghệ" là một khái niệm đề cập đến một xã hội lý tưởng được hình thành và vận hành dựa trên sự phát triển và ứng dụng tối đa của công nghệ. Trong một viễn cảnh như vậy, công nghệ được kỳ vọng sẽ giải quyết hầu hết các vấn đề nan giải của nhân loại, từ đó tạo ra một cuộc sống hoàn hảo, không còn đau khổ, thiếu thốn hay bất công.

Chỉ còn những tin nhắn chúc Tết copy dán mỗi dịp lễ tết, đổi lấy một câu "cảm ơn", "vui vẻ nha", rồi tùy tiện vứt sang một bên.

Nhìn lại hai người bạn thân đang khoác vai nhau trước mắt, ánh mắt Kim Nhiễm đầy vẻ từ ái, cô như những người lớn mà mình từng gặp, cảm thán một câu:

Đây chính là tuổi trẻ.

Trần Huấn Lương bị nhìn chằm chằm, rùng mình một cái.

“?”

Luôn cảm thấy mẹ kế anh Lê nhìn cậu ta như nhìn một miếng thịt ba chỉ vậy.

Kim Nhiễm biết Trần Huấn Lương đã đến,  có lẽ cô sắp được "xuất ngũ" rồi, cô cất điện thoại đi. Quả nhiên giây tiếp theo Giang Hứa Lê liền mở miệng: “Để thằng Lương ở đây trông là được, dì cứ đi làm việc đi.”

Khựng lại một chút, bổ sung thêm một câu: “Hôm nay cảm ơn dì.”

Ngay cả khi cảm ơn người khác cũng phải ngầu lòi.

Giờ đây, Kim Nhiễm đã hiểu hơn một chút về Giang Hứa Lê, cậu ngang bướng, khó chịu nhưng nói là xấu thì cũng không hẳn. Cô lịch sự mỉm cười: “Hai đứa có ổn không?”

"Ổn ạ, ổn ạ." Trần Huấn Lương vội vàng hứa hẹn: “Dì cứ yên tâm, cháu đảm bảo sẽ chăm sóc anh Lê chu đáo, cần cơm cho cơm, cần nước cho nước, ngay cả đi vệ sinh cháu cũng có thể giúp cậu ấy cởi quần...”

"Câm miệng!" Giang Hứa Lê mặt xanh lè, đá cậu ta một cái.

Người sau lưng lắc người né tránh như Phan Chu Đân, thấy thuốc đặt trên ghế thì tiện tay cầm lấy, cậu ta nắn giọng nói: “Đại Lang há miệng, tiện thiếp cho chàng uống thuốc.”

  • Phan Chu Đán (潘周聃): là một người thật, nổi tiếng trên mạng xã hội Trung Quốc nhờ một khoảnh khắc viral từ chương trình "The Brain". Cụ thể là động tác xoay đầu và đứng dậy nhanh, dứt khoát của anh ấy khi được giới thiệu. Động tác này đã trở thành một meme và được nhiều người bắt chước, mang lại cho anh biệt danh "học bá" vì thành tích học vấn xuất sắc (Thạc sĩ tại Đại học Bách khoa Liên bang Thụy Sĩ, nghiên cứu AI).

Kim Nhiễm thấy họ đùa giỡn liền phì cười. Uống thuốc cần nước nhưng họ không mang theo cốc, cô đứng dậy: “Để dì đi mua nước, chai thuốc này chỉ còn lại một ít, lát nữa nhớ gọi y tá đến thay thuốc nhé.”

“Không vấn đề gì ạ!”

Đi xa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng cười khúc khích của hai thiếu niên phía sau.

Ra khỏi bệnh viện, đối diện là một con phố thương mại nhỏ, có đủ các cửa hàng cháo, hiệu thuốc, cửa hàng trái cây, cửa hàng tiện lợi rất thuận tiện cho bệnh nhân nội trú. Ngược lại bệnh nhân cũng cung cấp nhu cầu khổng lồ cho những cửa hàng này.

Lợi ích song phương.

Kim Nhiễm đi vào mua hai chai nước khoáng, cắn răng lại mua thêm hai cái bánh mì.

Ngoài ra không còn gì nữa, Giang Hứa Lê bị ngộ độc thực phẩm, dạ dày chắc rất yếu, cô không dám cho cậu ta ăn linh tinh. Mặt khác, bây giờ coi là người nghèo, trước khi tìm được việc, từng đồng từng cắc đều phải tính toán chi li, cô thật sự không có cái dũng khí ung dung vung tiền đó.

Biết đâu tiền trong tay Giang Hứa Lê còn nhiều hơn cô. Nếu thực sự đói, có thể dùng điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài.

Ôi!

Kim Nhiễm thở dài thườn thượt.

Tại sao trên trời không thể đổ một trận mưa tiền nhỉ? Cô không tham lam, nhặt được vài vạn tệ là đã mãn nguyện rồi.

Vừa mơ mộng vừa đi ra ngoài, không ngờ cách đó không xa có một người đàn ông mặc áo blouse trắng, nhìn cô hết lần này tới lần khác.

Ngụy Mạc tranh thủ giờ nghỉ đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn.

Anh ta thường ăn ở căng tin bệnh viện, hôm nay đi muộn một chút, món ăn đã bán hết nên đành phải tạm bằng lòng ăn đồ ăn liền.

Ban đầu nhìn thấy Kim Nhiễm là vì thấy đối phương xinh đẹp, ai cũng yêu cái đẹp cho nên anh ta vô thức nhìn thêm vài lần.

Nhưng càng nhìn càng thấy quen mắt, cuối cùng nhớ ra điều gì đó, anh ta mở ảnh chụp trong nhóm nhỏ ngày cưới của Giang Minh Sách ra, so sánh trông giống hệt cô dâu!

Đây là nhận được tin tức rồi đến thăm sao?

Gần trưa, người chờ thang máy khá đông, Kim Nhiễm vào trong chưa kịp ấn tầng đã bị chen vào trong cùng.

Cô có chút bất lực, định nhờ người phía trước giúp ấn một chút, chưa kịp mở miệng, người tốt bụng bên cạnh đã nói: “Tôi giúp cô ấn rồi.”

Kim Nhiễm nghĩ bụng, tôi còn chưa nói gì sao anh biết tôi muốn đi tầng mấy. Cô đang thắc mắc, thang máy đã đi thẳng qua tầng ba, lao thẳng lên tầng sáu.

Tầng sáu là khu điều trị nội trú, vị bác sĩ kia nhiệt tình chỉ đường cho Kim Nhiễm: “Từ đây đi thẳng, căn phòng thứ ba bên trái, tôi có chút việc, sẽ không tiễn cô qua đó.”

Kim Nhiễm càng thêm khó hiểu.

Giang Hứa Lê và Trần Huấn Lương không phải đang truyền dịch ở khu khám bệnh sao, sao chỉ trong chốc lát đã chuyển sang khu điều trị nội trú?

Nhưng vì tin tưởng vào chiếc áo blouse trắng, cô vẫn chọn tin tưởng, thậm chí còn suy nghĩ sâu hơn theo hướng này – cơ thể thép cũng không chịu nổi ngồi liên tục ba tiếng đồng hồ, đặc biệt là những công tử nhà giàu quen được nuông chiều như Giang Hứa Lê chắc chắn không chịu được khổ, việc chọn nhập viện để thoải mái hơn cũng không phải là không thể mà!

Cứ như vậy, Kim Nhiễm theo chỉ dẫn của bác sĩ tìm đến phòng bệnh.

Khe cửa hẹp tỏa ra một sự yên tĩnh thanh bình, ánh sáng nửa che nửa khuất đổ xuống sàn nhà một vệt dài mỏng manh. Cô đứng lại, giơ tay gõ cửa.

“Cốc cốc cốc.”

Không có tiếng đáp lại.

Tưởng là người bên trong không nghe thấy, Kim Nhiễm lại gõ thêm lần nữa. Ai ngờ lần này cửa đột nhiên mở ra, thế là bàn tay đang gõ cửa lại rơi trúng ngực người mở cửa.

Sau này, mỗi lần Kim Nhiễm nhớ lại đều muốn che mặt.

Rốt cuộc phải giải thích thế nào mới khiến người ta hiểu rằng cô thật sự là một người rất chính trực!

Nhưng Kim Nhiễm lúc đó hoàn toàn không phản ứng kịp.

Dưới tay là cảm giác hoàn toàn khác biệt so với tấm gỗ, nửa mềm nửa cứng, dẻo dai lại ẩn chứa chút lực chắc chắn, hơi nhô lên. Cô vô thức dùng chút sức.

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên khẽ, âm thanh khàn khàn bất ngờ đó đầy quyến rũ. Kim Nhiễm nghĩ, đây chắc là loại giọng nói mà trên mạng miêu tả là nghe một lần là có bầu.

Có bầu hay không thì không biết nhưng hay thì đúng là hay thật.

Tâm trí cô bay lung tung, cho đến khi một câu chất vấn từ trên đỉnh đầu vọng xuống: “Sờ đủ chưa?”

Như tiếng sấm sét giữa trời quang, Kim Nhiễm bỗng chốc tỉnh táo lại!

Cô cứng đờ xoay cổ, tầm mắt cuối cùng là bàn tay "gây tội" của mình. Trời ơi!

Nhanh chóng rụt tay lại, kéo theo cả người lùi về sau hai ba bước.

“Xin lỗi, tôi đi nhầm...”

Giây tiếp theo, cô đối diện với đôi mắt của người đàn ông.

Kim Nhiễm sững sờ.

Phải miêu tả thế nào đây?

Đó là một đôi mắt đào hoa vô cùng sâu thẳm, mí mắt mỏng và săn chắc hơi xếch nhẹ lên trên, đuôi mắt có rãnh sâu, bọng mắt dài và rộng. Trông có vẻ đa tình quyến rũ nhưng khi anh nhìn tới, lại khiến người ta rợn người.

Kim Nhiễm sững sờ.

Không ngờ người này lại đẹp trai đến lạ.

Kim Nhiễm không phải chưa từng gặp người đẹp trai. Kiếp trước cô từng yêu vài lần, mỗi người bạn trai đều là những người nổi bật trong số người bình thường. Một người trong số đó đăng ảnh lên mạng, chỉ trong nửa tháng đã thu hút hàng triệu người hâm mộ, sau đó thuận lợi trở thành người nổi tiếng trên mạng.

Người đàn ông trước mắt này không hề kém cạnh so với họ, thậm chí còn hơn hẳn.

Kim Nhiễm hơi nghĩ một chút, có lẽ vì cô đã có tuổi rồi, trước đây cô thích mấy cậu trai trẻ năng động hoạt bát, kiểu em trai trà xanh nũng nịu ngọt ngào. Đương nhiên bây giờ cô vẫn thích nhưng cô cũng đã học được cách trân trọng sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành.

Ví dụ như người này, dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trông đơn giản nhưng xét từ màu sắc chiếc áo cùng với chất liệu bị cô "vò nát" nửa ngày mà vẫn chắc chắn, thì đây tuyệt đối là hàng cao cấp.

Món đồ cao cấp như vậy đã phô bày hoàn hảo hình thể của người đàn ông, vai rộng eo thon, xương quai xanh nửa lộ nửa che, cơ ngực hai bên căng đầy.

Cô suýt chút nữa đã không nhịn được nhìn xuống dưới nữa nhưng với cảm giác tay vừa rồi, chắc chắn là "đồ xịn".

Người đàn ông rất cao, cao hơn Kim Nhiễm hẳn một cái đầu. Từng hành động lời nói đều toát ra khí thế của người ở vị trí cao, tư thế đứng tùy tiện nhưng vẫn giữ cảnh giác, mang lại cảm giác vượt lên trên quy tắc, tạo nên vẻ hoang dã bất cần.

Với vẻ ngoài và khí chất như vậy, trong tiểu thuyết không thể là người bình thường được phải không?

Chẳng lẽ là một trong những người theo đuổi nữ chính?

Vậy cô vô tình "trêu ghẹo" người theo đuổi nữ chính, liệu có hậu quả gì không?

Trong lúc Kim Nhiễm đang lo lắng mơ hồ, người đàn ông đẹp trai im lặng cất tiếng.

“Sao cô lại đến đây?”

“Là nhà họ Kim nói cho cô sao?”

Kim Nhiễm vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì? Tôi đi cùng người khác đến khám bệnh.”

Nghe vậy, người đàn ông khẽ nhíu mày, rất nhanh phản ứng lại: “Tiểu Lê bị bệnh?”

Cái giọng điệu quen thuộc này, đôi mắt đào hoa y hệt Giang Hứa Lê này, trong một khoảnh khắc nào đó, Kim Nhiễm bỗng nhiên lóe lên một tia sáng.

Cô nhìn đối phương, thăm dò mở miệng: “Ch... Anh Giang?”

Tha thứ cho cô đi, cô thật sự không thể gọi ra chữ đó mà!

Giang Minh Sách nghe thấy cách xưng hô của cô, biểu cảm trên khuôn mặt đơ lại một thoáng.

Thấy vậy, lòng Kim Nhiễm thắt lại.

May mắn thay cuối cùng anh không nói gì, chỉ gật đầu.

Phá án rồi.

Đúng là Giang Minh Sách thật.

Con đường tưởng như bế tắc bỗng chốc rẽ sang một lối khác. Tin tốt là người cô sờ không phải đàn ông của nữ chính, nửa sau của cuốn sách tính mạng vô lo.

Tin xấu là cô sờ là Giang Minh Sách, người đàn ông trong sách kết hôn ba năm vẫn giữ khoảng cách với nguyên chủ, khiến nguyên chủ thiếu thốn cả về tình cảm lẫn tinh thần, trở thành phu nhân hào môn bị bỏ rơi mà ai cũng biết trong giới.

Vậy rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play