“Ma ma yên tâm, tạm thời không cần để ý tới, cứ để bọn họ đi. Nương thân không bằng nhìn xem, Giang Uyển Tâm còn có thể lang tâm cẩu phế đến mức nào.”
Giang Triều Hoa cười tươi. Thẩm thị lập tức minh bạch ý của nàng.
Giang Uyển Tâm nếu còn muốn giữ gìn danh tiếng tốt của mình, thế tất phải đổ nước bẩn lên người mình.
Dứt khoát cứ để nàng ta làm vậy, sau đó các nàng lại đem chuyện này tuyên truyền ra ngoài. Đến lúc đó không cần các nàng nói, người ngoài đều có thể biết Giang Uyển Tâm thật là lang tâm cẩu phế, lòng dạ đen tối đến mức nào.
“Vậy thì cứ theo hướng đó mà nói, ngươi cũng vất vả cả ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Thẩm thị trìu mến vuốt ve mặt Giang Triều Hoa. Giang Triều Hoa gật gật đầu, mang theo Phỉ Thúy trở về Tây Thập viện.
Sợ Giang Vãn Ý lại bị thương tổn, Thẩm thị cho hắn ở lại viện tử sát vách của mình. Mệt mỏi cả ngày, Thẩm thị cũng vô cùng mệt mỏi, sau khi Giang Triều Hoa đi, ngủ thiếp đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT