“Các ngươi… Sao lại thành ra thế này?” Vương Phùng Xuân kinh hãi kêu lên: “Gặp phải động vật hay thực vật biến dị sao?”
Thường Diệu nhổ một ngụm nước bọt, hung dữ đáp: “Không có, bị cướp!”
Vương Phùng Xuân càng kinh sợ: “Cái gì? Cướp? Ai dám vậy! Các ngươi không mang theo đội ngũ và vũ khí sao? Với nhiều vũ khí như vậy, bắn một phát cũng thành tro bụi! Các ngươi còn mang theo nhiều vũ khí hạng nặng mà?”
Mộc Cửu Nguyệt đứng cách đó không xa, tai giật giật: Ừm? Còn có vũ khí hạng nặng? Mình đi xem trộm lương thực, quên xem khu vũ khí, thật là sai lầm!
“Đừng nhắc nữa, đối phương xuất quỷ nhập thần, chúng ta cũng không biết lúc nào bị tiếp cận. Có lẽ đã sớm bị để mắt tới, bị bám đuôi. Sau đó thừa lúc chúng ta nghỉ ngơi không để ý, đã lấy hết đồ vật trong xe!” Mục Thiếu Bạch trả lời, nói “đối phương thật sự là cao thủ!”
“Ai vậy? Rốt cuộc là ai làm?” Vương Phùng Xuân cũng gấp gáp.
“Người của Tây Nam Tí Hộ Sở làm!” Thường Diệu hung dữ trả lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play