“Thế còn vòi rồng, bão cát sau này thì sao? Nơi này không bị ảnh hưởng à?” Lận Trăn hỏi.
“Có, nhưng không nặng,” Đoạn Vu Cát trả lời. “Đều bị dãy núi ngăn cản.”
Nói vậy, vận khí của Đoạn Vu Cát cũng coi như không tệ.
Ban đầu cứ nghĩ ngoài hoang dã không còn người sống sót, không ngờ lại gặp được người sống, thật là niềm vui bất ngờ.
“Nơi này cũng không có động vật biến dị, thực vật biến dị sao?” Mộc Cửu Nguyệt lại hỏi.
Đoạn Vu Cát lắc đầu rồi lại gật đầu: “Thực vật biến dị thì không có, nhưng có cá đột biến. Chúng tôi cũng vì cá đột biến mà tổn thất không ít người. Vì không có đủ thuốc men, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chết đi. Nhưng không bắt cá cũng không được, cũng phải ăn cơm. Người sống sót, ai cũng muốn tồn tại.”
Ngay lúc này, có người vội vã chạy tới, nói: “Đội trưởng, không tốt rồi, đứa con của Vương Xuân, không uống sữa được nữa! Sợ là không qua khỏi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play