Mộng Thạch trở về khi mặt trời mùa đông đang rạng rỡ giữa buổi trưa.
“Sao hôm nay đạo trưởng lại về sớm vậy?” Thương Nhung đặt bút xuống, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy chiếc túi vải căng phồng trên người hắn.
Trước đó Mộng Thạch còn nói mỗi ngày phải ở trong tiểu học đường trong thôn đến tận hoàng hôn mới có thể về.
“Lúc sáng quên mang một món đồ, lúc quay lại thì lại gặp một chuyện khá tình cờ.” Mộng Thạch gỡ chiếc túi nặng trịch xuống rồi đặt lên bàn, rót cho mình một bát trà rồi uống một hơi lớn, sau đó mới lau mồ hôi trên trán bằng tay áo, mỉm cười ôn hòa với nàng: “Gặp phải hai người muốn thuê lại viện này, không biết sao mà lại ngã xuống khe rừng, tay chân đều gãy cả, không thể động đậy được, ta đành phải quay lại thôn gọi người, cùng nhau đưa họ về thành.”
Gió thổi làm mép giấy tuyên phủ đầy nét bút thanh tú trên bàn đung đưa, Thương Nhung lấy viên đá nhỏ đè lên rồi nói: “Là do bọn họ bất cẩn, hay là do Chiết Trúc bất cẩn?”
Mộng Thạch thoáng sửng sốt, vốn định giấu nàng chuyện này, dù sao nàng cũng là một cô nương yếu đuối, nhưng xem ra, Chiết Trúc lại chẳng hề có ý định giấu giếm gì với nàng.
“Cũng không hẳn,” Mộng Thạch nghĩ vậy rồi đáp một cách dứt khoát: “Ta và Chiết Trúc công tử đều có phần.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT