Mộng Thạch không ngờ nàng đột nhiên lại nói ra những lời như thế, hắn thật sự sững sốt. Sau đó lại nhìn về phía thiếu nữ lúc nào cũng đoan trang nhã nhặn kia, hắn lau khô nước trên tay, mỉm cười nói: “Túc Túc cô nương quá lời rồi. Ta chỉ là một tội nhân từng giết người, trú tạm trong căn nhà cũ của thợ săn trên núi, cô nương lại sẵn lòng khoác áo tơi cho ta, múc canh cá cho ta, ta thực lòng cảm kích.”
Trong mắt Thương Nhung thoáng lướt qua một tia kinh ngạc, nàng còn nhớ lúc mình lấy chiếc áo tơi phủ lên người hắn thì hắn vẫn còn mê man bất tỉnh.
Thế mà giờ đây, hắn lại nói chắc như đinh đóng cột rằng cái áo tơi kia là do nàng đắp.
“Là bọn họ hại nữ nhi của ngài trước,” Thương Nhung hoàn hồn, tuy rằng trong lòng càng thêm cảnh giác nhưng những lời mà nàng nói ra lại chân thành, “Quan phủ không thể giúp đạo trưởng đòi lại công bằng, vậy mà ngài lại dám ôm ý niệm tìm cái chết để báo thù cho nữ nhi, ta thực lòng khâm phục ngài.”
Nàng ngập ngừng một lát rồi nói thêm: “Áo tơi là đồ cũ của thợ săn trên núi để lại, canh cá là do Chiết Trúc nấu, còn ta chỉ là tiện tay giúp chút việc nhỏ mà thôi, đạo trưởng không cần phải để tâm đến.”
Ánh nắng mỗi lúc một gay gắt hơn, rọi xuống mái hiên khiến lớp tuyết đọng tí tách tan chảy thành nước. Sau khi dùng xong bữa cơm gà hầm, Thương Nhung nhìn thấy Mộng Thạch đem con búp bê vải đã giặt sạch đặt lên cái sàng trên giá phơi. Hắn lại múc phần canh gà hầm đổ vào một chiếc vò đất, vừa làm vừa nói: “Gà là của Vu nương tử, đương nhiên nên mang một phần cho nàng nếm thử.”
Thương Nhung chợt nhớ đến bữa tối đêm qua, sắc hương vị đủ đầy. Ánh mắt nàng dừng lại trên vách núi gần đó, từng chùm từng chùm đỏ rực kia là sắc màu rực rỡ nhất trong khu rừng này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT