Đường núi uốn lượn kéo dài, tiếng vó ngựa lộc cộc đều đều. Thương Nhung tay nắm chặt dây cương, trong màn sương lạnh phảng phất sắc lục, cơn buồn ngủ cũng dần dâng lên. Nhưng bất chợt — “bịch” một tiếng, một vật nặng rơi xuống đất.
Nàng giật mình, cùng lúc ấy, thiếu niên vốn đang vô thức tựa vào vai nàng bỗng mở bừng đôi mắt đen láy.
Ánh mắt ấy vẫn còn vương chút mơ màng chưa tan, nhưng trong đó đã hiện rõ sự cảnh giác và sắc bén.
Thương Nhung cũng nhìn theo, chỉ thấy đạo sĩ Mộng Thạch vốn nằm vắt ngang trên lưng ngựa giờ đã rơi xuống đất, tóc tai rối bời che mất nửa khuôn mặt, nhưng hắn ta vẫn cứ mê man không tỉnh.
“Trước tiên, tìm một chỗ ngủ một giấc đã.”
Chiết Trúc như thả lỏng xuống, uể oải ngáp một cái, hàng mi vương nhẹ hơi nước, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ mỏi mệt.
Khu rừng núi nơi này rậm rạp, thường có thợ săn lên núi, vì thế Chiết Trúc chẳng mấy khó khăn đã tìm được một căn nhà cũ. Có lẽ đã bị bỏ hoang từ lâu, vừa đẩy cửa vào, bụi bặm liền ào ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play