Người cụt tứ chi nửa hiểu nửa không, một lúc lâu sau mới ngây ngốc gật đầu: "Ăn… ăn…"
Bắc Cung Du nhặt điểm tâm trên đất lên, dùng tay từng chút một lau sạch vết bẩn, lau xong rồi đưa đến miệng người cụt tứ chi: "Bây giờ có thể ăn rồi."
Người cụt tứ chi lập tức ăn ngấu nghiến, vì ăn quá vội mà thậm chí còn cuốn cả tóc bẩn vào miệng, nàng nuốt khó khăn nhưng vẫn há miệng to ra cố gắng nuốt xuống.
Trái tim Bắc Cung Du bị giẫm nát bươm, gân xanh trên trán nổi lên, hắn cố gắng kiềm nén cảm xúc sắp bùng nổ, nhịn một lúc rồi vẫn đỏ hoe mắt, nghẹn ngào gọi thành tiếng: "Mẫu Phi…"
Người cụt tứ chi nghe thấy tiếng gọi này, quên nuốt điểm tâm trong miệng, ngẩng đầu dùng đôi mắt đục ngầu nhìn hắn, nghiêng đầu có chút khó hiểu.
Nàng có quen người này không? Người này thật kỳ lạ, sao lại trông buồn bã thế, còn gọi nàng là Mẫu Phi?
Bắc Cung Du mắt đẫm lệ, đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt nàng, đầy vẻ áy náy: "Mẫu Phi, ngài không nhận ra ta sao? Ta là Du Nhi mà…"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play